Dưỡng Chồn Thành Hậu, Tà Mị Lãnh Đế Ôn Nhu Yêu
Chương 131 : Bổn vương muốn đi ngoài (3)
Ngày đăng: 16:23 30/04/20
Trong lòng Đồng Nhạc Nhạc đang nhớ lại lúc đó, thì thấy Huyền Lăng Phong đang cố gắng đứng lên từ mặt đất.
Thấy vậy, Đồng Nhạc Nhạc vội vàng chạy qua.
“ Thập Tam Gia, chân của ngài đang bị thương không thể lại bị tổn thương ! Ngài muốn đi dâu! ? “
Nghe được lời Đồng Nhạc Nhạc nói, Huyền Lăng Phong sửng sốt, sau đó mở miệng nói.
“ Bổn vương muốn đi rửa tay.”
“ A, để ta giúp ngài đi rửa tay ! ? “
Thấy Huyền Lăng Phong đi lại khó khăn, lại lúc nãy thấy Huyền Lăng Phong
thiếu chút nữa chết đuối, Đồng Nhạc Nhạc thật sự sợ hãi. Nếu để Huyền
Lăng Phong tự mình đi đến bờ sông, hắn không cẩn thận ngã xuống sông thì nàng phải làm sao đây!?
Đồng Nhạc Nhạc vừa nghĩ, một bên dè dặt đỡ Huyền Lăng Phong đi đến phía bờ sông.
Hia người cùng rửa mặt với rửa tay, rửa ráy xong, Đồng Nhạc Nhạc lại đỡ Huyền Lăng Phong quay trở về.
Dù sao bây giờ là ban ngày, nhưng trong rừng sâu có rất nhiều độc xà mãnh
thú, mà Huyền Lăng Phong lại đang bị thương, nàng lại không biết võ
công, nếu như thật sự gặp phải độc xà hay mãnh thú thì biết phải làm sao đây!?
Cho nên, Đồng Nhạc Nhạc dự định, trước tiên phải để cho
Huyền Lăng Phong dưỡng thương thật tốt, sau đó, nếu như đám người của
Huyền Lăng Phong không tìm thấy bọn họ, thì bọn họ đành phải tự tìm cách rời khỏi nơi này.
Đồng Nhạc Nhạc đang đắm chìm trong tính toán
của bản thân, thấy Huyền Lăng Phong đi tới cửa hang động rồi dừng lại,
không đi tiếp nữa.
Thấy vậy, Đồng Nhạc Nhạc phục hồi lại tinh thần, trên mặt đầy sửng sốt, khó hiểu, mở miệng hỏi.
“ Thập Tam Gia, ngài làm sao vậy! ? “
“ Ặc… Bổn vương muốn… muốn…”
Nghe được câu hỏi của Đồng Nhạc Nhạc, lại thấy khuôn mặt nhỏ nhắn hiện lên
vẻ nghi hoặc, Huyền Lăng Phong chép chép miệng, hắn thật sự không thốt
ra được những lời mà hắn muốn nói.
Đồng Nhạc Nhạc vừa nghỉ vừa dùng tay hái những lá Diệp Tử, không lâu sau đó, một đống Diệp Tử đã được hái xong.
Diệp Tử này rất tốt có thể dùng thay cho giấy bản, để dành sau này chính
mình đi nhà xí có thể sẽ dùng đến, đương nhiên phải hái nhiều hơn một
chút.
Đồng Nhạc Nhạc thấy mình đã hái đủ số lá cần dùng, ôm theo một đống Diệp Tử theo hướng Huyền Lăng Phong đang giải quyết đi tới.
Gần tới nơi Huyền Lăng Phong đi nhà xí, Đồng Nhạc Nhạc nói lớn vọng vào.
“ Thập Tam Gia, ta có tìm được một ít Diệp Tử cho ngài đây, ngài trong đó có ổn không ! ? “
Đồng Nhạc Nhạc vừa nói xong, phía bụi cỏ truyền đến giọng của Huyền Lăng Phong.
“ Cái gì! ? Diệp Tử! ? Diệp Tử làm sao có thể dùng để lau được! ? “
Nghe được lời chê bai của Huyền Lăng Phong, Đồng Nhạc Nhạc trợn tròn mắt, tức giận mở miệng đáp lời.
“ Thập Tam Gia, bây giờ mọi thứ đều không có, có Diệp Tử để dùng là đã rất tốt rồi, hay là người không muốn lau ! ? “
Huyền Lăng Phong trầm mặc hồi lâu, cuối cùng, phía kia truyền đến giọng nói của hắn.
“ Vậy, được rồi.”
Huyền Lăng Phong mở miệng nói, nhưng trong lời nói có chứa một chút không
tình nguyện, nhưng có lẽ đã có vài phần thoả hiệp trong đó.
“ Ngươi cầm nó mang lại đây đi ! Bổn vương ở bụi cỏ phía sau.”
Được hắn cho phép, Đồng Nhạc Nhạc lập tức mang Diệp Tử đang cầm trên tay đi tới bụi cỏ bên kia.
Sắp đến gần, Đồng Nhạc Nhạc lập tức ngừng thở, sợ bị ngạt khí độc.
“ Đây, Thập Tam Gia.”
Trong bụi cỏ xuất hiện một bàn tay lớn.
Đồng Nhạc Nhạc để lá Diệp Tử trên tay để lên bàn tay to lớn kia, sau đó bàn tay to lớn kia nhanh chóng lấy đồ rồi rụt lại ngay.