Dưỡng Chồn Thành Hậu, Tà Mị Lãnh Đế Ôn Nhu Yêu
Chương 132 : Huyền Lăng Phong đỏ mặt (1)
Ngày đăng: 16:23 30/04/20
Edit : Dung Cảnh
Beta: Angelina Yang
Đồng Nhạc Nhạc cũng không để ý nhiều như vậy, thở phì phò từng ngụm, nhanh chóng rời đi.
Phải đợi rất lâu, Huyền Lăng Phong mới từ từ tập tễnh chống cây gậy tạm thời, cà nhắc cà nhắc đi ra từ phía sau bụi cỏ.
Tuy là như thế, gương mặt Huyền Lăng Phong giờ phút này lại đỏ rực.
Mà trên mặt Đống Nhạc Nhạc cũng hiện lên chút xấu hổ.
Cuối cùng, đợi sau khi Huyền Lăng Phong đi đến bờ sông rửa tay xong, hai người liền trở về hang núi.
Tuy là ban ngày nhưng Đồng Nhạc Nhạc lại cảm thấy nóng nực.
Bởi vì trong rừng, độc xà, mãnh thú nhiều không kể xiết, mà hai người bọn
họ, một bị thương, một yếu đuối, nếu như có độc xà xuất hiện khẳng định
chết là cái chắc.
Cho nên Đồng Nhạc Nhạc vào thời khắc nào cũng
nhóm đống lửa, mà bên ngoài hang núi cũng nhóm vài đống lửa, để đề phòng có độc xà, mãnh thú nào đó xuất hiện.
Cũng không biết có phải
hay không là những đống lửa này có hiệu quả, cả ngày trong rừng không
có một có vật to lớn nào xuất hiện.
Trái lại, lại có mấy con thỏ hoang.
Vừa nhìn con thỏ hoang phóng đại trước mắt, đợi đến khi Huyền Lăng Phong
nhìn thấy, chỉ hận cái chân của mình bị thương, hành động bất tiện, bằng không sớm đã đuổi theo rồi.
Nhìn thấy ánh mắt Huyền Lăng Phong,
cái bộ dạng thèm ăn đến nỗi chỉ còn thiếu mỗi nước miếng chưa chảy ra,
Đồng Nhạc Nhạc liền thu chân gập tay hướng bến ngoài mà đến, tính toán
xem có thể bắt được con thỏ hoang cho đỡ thèm hay không.
Nhìn thấy Đồng Nhạc Nhạc muốn đuổi bắt con thỏ hoang, Huyền Lăng Phong hắn đương nhiên kích động, hưng phấn vô cùng.
Trong lòng tràn đầy mong chờ, sau nhiều lần thấy Đồng Nhạc Nhạc đều thất bại đều ủ rũ không thôi.
“ Tiểu Nhạc Tử, thỏ hoang chạy bên kia, nhanh một chút đuổi theo, đừng để cho nó chạy a !!!”
Nghe thấy Huyền Lăng Phong không ngừng kêu to, Đồng Nhạc Nhạc lại vồ hụt lần nữa, lập tức ngước lên khuôn mặt nhỏ nhắn mở miệng hô to:
Trong lòng nhớ lại, Đồng Nhạc Nhạc không khỏi nhìn về gương mặt tuấn tú của Huyền Lăng Phong.
Hàng lông mày sắc như dao, mũi cao thẳng tắp, cánh mũi cân đối, đôi môi đẫy đà …
Không thể không nói, Huyền Lăng Phong hắn lớn lên thật đẹp trai.
Mặc dù đường nét Huyền Lăng Phong cùng Huyền Lăng Thương có đến bảy tám
phần giống nhau, chỉ Huyền Lăng Thương đôi mắt đỏ phi thường thâm thúy,
ánh mắt săc bén.
Không giống với Huyền Lăng Phong trong lòng nghĩ gì, đều hiện hết trên mặt.
Còn nữa, Huyền Lăng Thương môi mỏng, lại phi thương xinh đẹp.
Huyền Lăng Phong môi lại hơi đẫy đà, khi cười rộ lên, lại phi thường rực rỡ.
Huyền Lăng Thương rất ít khi cười, chỉ là mỗi lần Huyền Lăng Thương cười rộ
lên, lại giống như núi băng được hòa tan, đẹp đến mức làm cho người ta
không rời mắt nổi …
Nhìn Huyền Lăng Phong đang ngồi bên cạnh, ở trong đầu Đồng Nhạc Nhạc không khỏi hiện lên bóng dáng của Huyền Lăng Thương.
Không biết hiện tại Huyền Lăng Thương đang làm gì đây?
Có phải hay không bời vì bọn họ mất tích mà mất ăn mất ngủ,
Có lẽ, ở trong lòng Huyền Lăng Thương, chỉ nhớ tới Huyền Lăng Phong, một chút cũng không nhớ nàng .
Nghĩ tới đây, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc không khói cảm thấy mất mát, khổ sở, lo lắng và hy vọng…
Cùng lúc trong lòng Đồng Nhạc Nhạc vạn phần lo lắng, Huyền Lăng Phong ngồi
bên cạnh dần thấy được gì đó, hắc mâu không khỏi nhìn sang một lần, liền rơi tại trên người Đồng Nhạc Nhạc bên cạnh.
Thấy Đồng Nhạc Nhạc
ánh mắt không hề chớp nhìn trên người mình, thấy vậy, Huyền Lăng Phong
tâm không khỏi “ Oành” một tiếng, phảng phất như cây búa, hung hăng gõ
vào tâm hắn.
Ngay sau đó, tim bỗng nhiên đập nhanh, miệng lưỡi khô ráo, trong lòng rối bời, căng thẳng, lập tức trào dâng trong lòng.
Cảm giác được một chút rung động xa lạ, làm cho Huyền Lăng Phong có hơi rối bời, lại tò mò không thôi.