Dưỡng Chồn Thành Hậu, Tà Mị Lãnh Đế Ôn Nhu Yêu
Chương 142 : Tìm kiếm (2)
Ngày đăng: 16:24 30/04/20
Edit : Cà rốt
Chỉ là, hiện tại nàng hai chân đều chịu tổn thương, cho nên coi như là đơn giản đứng dậy, nàng đều đau đến nhe răng nhếch miệng.
Hơn nữa, hiện tại Đồng Nhạc Nhạc cảm giác được, hai chân mình như dẫm trên mặt chậu than, lửa nóng đau nhức.
Dưới chân cảm giác như có điểm ẩm ướt, có lẽ, là vết thương chảy máu .
Cái gì là phúc đến thì ít, họa đến thì nhiều, chính là nàng như vậy đi! ?
Trong lòng Đồng Nhạc Nhạc tự giễu một lúc, vẫn là không thể không nhận mệnh cố gắng từng bước từng bước đi tới phía trước.
Lúc nàng đi tới phía sau Huyền Lăng Thương , mới hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm.
Chỉ hy vọng Huyền Lăng Thương sẽ không chú ý tới sự tồn tại của nàng, lại càng không phải chú ý đến những khác thường trên người nàng.
Trong lòng Đồng Nhạc Nhạc không ngừng hết sức chờ mong ,lại không được như mong muốn.
Lúc Đồng Nhạc Nhạc chờ ở phía sau Huyền Lăng Thương , chỉ thấy Huyền Lăng Thương nguyên bổn ngồi ngay ngắn phía trước nàng, đột nhiên có hơi nghiêng mặt đi đến.
Một đôi huyết mâu sâu thẳm, như nắng sớm chiếu rọi xuống, lộ ra một loại ánh sáng tuyệt đẹp, càng phát ra sắc bén .
Giống như lưỡi đao sắc bén, làm cho người ta phải lo lắng đề phòng.
"Chân ngươi làm sao vậy! ?"
"Ặc. . ."
Nghe được lời Huyền Lăng Thương nói, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc không khỏi giật mình một cái.
Mới vừa rồi nàng một mạch đi tới, đã làm cho chính mình một điểm cũng đi tự nhiên nhất , không nghĩ tới, lại bị Huyền Lăng Thương đã nhận ra.
Nghĩ tới đây, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc từ từ điềm tĩnh, lập tức, cúi đầu xuống, nói nhỏ trả lời.
"Khởi bẩm Hoàng thượng, nô tài nghe được bên ngoài có tiếng ồn ào , liền nhanh chóng rời khỏi giường muốn nhìn một chút là xảy ra chuyện gì, lại không cẩn thận ngã trẹo chân ."
Đối với chúng nữ tử tràn đầy mất mát, Đồng Nhạc Nhạc lòng lại tràn đầy mừng thầm.
Hiện tại nàng chân đau chết đi được, sáng nay không phải nhiệm vụ của nàng, nàng hiện tại có thể trở về, nghỉ ngơi thật tốt một chút, có lẽ, khi tỉnh lại, chân sẽ không có đau đớn như vậy.
Đồng Nhạc Nhạc lòng tràn đầy chờ mong , đột nhiên, trước người nàng truyền đến một hồi tiếng nói trầm thấp khàn khàn
"Ngươi, lưu lại!"
Nghe được lời nam nhân nói như vậy, trên mặt Đồng Nhạc Nhạc đầu tiên là sửng sốt, mắt hạnh không khỏi quét nhanh một lượt, liền hướng tới chỗ ngồi của Huyền Lăng Thương nhìn lại.
Chỉ thấy ánh mắt Huyền Lăng Thương hướng phía trước, một điểm cũng không có rơi trên người mình.
Thấy vậy, Đồng Nhạc Nhạc còn tưởng Huyền Lăng Thương không phải gọi chính mình, vì vậy, liền tính toán xoay người đi về doanh trướng của mình .
Ai biết, lúc Đồng Nhạc Nhạc mới vừa xoay người lại , giọng nói Huyền Lăng Thương lại lần nữa từ trước người nàng vang lên
"Tiểu Nhạc Tử, lưu lại."
Lần này, Huyền Lăng Thương là chỉ đích danh , nghe vậy, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc giật mình một cái, lập tức dừng lại bước chân, mắt hạnh tràn đầy kinh ngạc và khẩn trương, gắt gao rơi trên người nam nhân.
Lúc này, nam nhân từ từ ngẩng đầu, đôi huyết mâu sâu thẳm, nhẹ nhàng rơi trên người nàng, vừa lúc chống lại ánh mắt tràn đầy căng thẳng của nàng.
Đương lúc chống lại huyết mâu sâu thẳm của nam nhân, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc không khỏi chấn động mãnh liệt.
Mặc dù, ánh mắt nam nhân nhìn như không có chuyện gì xảy ra. Chỉ là, không có chuyện gì xảy ra ư, lại giống như mãnh liệt ẩn dấu, làm cho người ta không dám phớt lờ.
Hơn nữa, Huyền Lăng Thương đang yên lành, tại sao muốn gọi nàng ở lại! ? Chẳng lẽ , hắn đã nhận ra cái gì! ?
Nghĩ đến đây , Đồng Nhạc Nhạc cả người như kiến bò trên chảo nóng , hoàn toàn rối loạn .
Làm sao bây giờ! ? Nàng tim đập loạn, thật khẩn trương a. . .
Đồng Nhạc Nhạc đang lòng dạ rối bời , khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo , càng cúi thấp đầu, sợ hãi sẽ bị Huyền Lăng Thương nhìn thấy được nàng đang bối rối.