Dưỡng Chồn Thành Hậu, Tà Mị Lãnh Đế Ôn Nhu Yêu

Chương 142 : Tìm kiếm (3)

Ngày đăng: 16:24 30/04/20


Edit : Cà rốt



Ánh mắt gắt gao cúi xuống nhìn mũi chân chính mình, vì kiềm chế chính mình không để trong lòng bối rối, Đồng Nhạc Nhạc giờ phút này không ngừng thôi miên bản thân .



"Đừng sợ đừng sợ, Huyền Lăng Thương khẳng định không biết, không phải sợ."



Đồng Nhạc Nhạc tự thôi miên bản thân , chỉ cảm các thiếu nữ ở bốn phía, đã vội vàng rời khỏi đây. Ở chỗ này, ngoại trừ các thị vệ canh gác , cách đó không xa chỉ có Lý Tường chờ đợi và Tiểu Lô Tử .



Huyền Lăng Thương từ từ đi đến trước mặt, Đồng Nhạc Nhạc tận lực khống chế tốt âm thanh của mình, cúi đầu nhẹ nhàng nói nhỏ.



"Xin hỏi Hoàng thượng có gì căn dặn! ?"



Đồng Nhạc Nhạc mở miệng nhẹ nhàng hỏi nhỏ.



Nói xong câu đó , trong lòng Đồng Nhạc Nhạc không khỏi cổ động thêm cho mình.



"Rất tốt, lời này, rất là điềm tĩnh!"



Chỉ là, không biết Huyền Lăng Thương gọi chính mình ở lại, rốt cuộc là chuyện gì .



Trong lòng Đồng Nhạc Nhạc không khỏi nghi hoặc, nam nhân ngồi trước mặt nàng, thế nhưng vẫn chưa mở miệng nói chuyện.



Đồng Nhạc Nhạc có cảm giác, đôi mắt nam nhân, giờ phút này đang gắt gao rơi trên người của nàng.



Bởi vì, đôi mắt nam nhân, nóng rực như vậy, như châm vào cả người nàng , làm cho không người nào có thể xem nhẹ. . .



Nam nhân cứ như vậy chăm chú nhìn nàng, cũng không biết qua bao lâu, Đồng Nhạc Nhạc cũng không nhịn được , chỉ cảm thấy sau lưng mồ hôi lạnh ẩm ướt đã sớm dính sát vào y phục.



Cuối cùng, Đồng Nhạc Nhạc không nhịn được trước ánh mắt nóng rực mà trầm lặng như vậy, mắt hạnh không khỏi tràn đầy nghi hoặc và căng thẳng nhẹ nhàng ngước lên , nhìn thẳng vào nam nhân trước người.



Để rồi bỗng dưng, lại đối diện ánh mắt sau thẳm động lòng người của nam nhân.



Thấy vậy, Đồng Nhạc Nhạc bị dọa đến giật mình trong lòng, lập tức sợ tới mức lại cúi xuống khuôn mặt nhỏ nhắn, không dám nhìn nam nhân ở trước người .



Trong lòng không ngừng ảo não.




Nghĩ tới đây, đôi môi đỏ mọng của Đồng Nhạc Nhạc không khỏi nhẹ nhàng nhếch một cái, hé miệng cười một tiếng.



"Hảo, nô tài cám ơn Hoàng thượng."



Đồng Nhạc Nhạc mở miệng cười nói, cũng không biết, nụ cười trên mặt chính mình,nhìn đẹp mắt đến đâu.



Chỉ thấy tiểu thái giám trước mắt, vóc người nhỏ nhắn xinh xắn, làn da nõn nà, gương mặt xinh xắn.



Giờ phút này, nàng đột nhiên hé miệng cười một tiếng, mặt mày rạng rỡ, mắt phượng cười cong lên, phảng phất như ánh trăng rơi vào, trông rất đẹp mắt!



Giống như trăm hoa đua nở, xinh đẹp rực rỡ, đẹp không sao tả xiết!



Thấy vậy,tâm Huyền Lăng Thương không khỏi nhẹ nhàng nhói lên một cái, phảng phất có một khối lá cây nhẹ nhàng , từ từ bay xuống ở hồ nước trong tim hắn, dấy lên gợn sóng lăn tăn . . .



Đôi mắt huyết sắc, nhẹ nhàng lóe ra một chút.



Liếc mắt một cái nhìn chăm chú thật sâu lúm đồng tiền của Đồng Nhạc Nhạc, Huyền Lăng Thương mới đứng lên từ chỗ ngồi , sau đó sải bước đi về doanh trướng của mình .



Nhìn thấy bóng dáng Huyền Lăng Thương cao lớn lướt qua chính mình rồi từ từ rời khỏi, Đồng Nhạc Nhạc thật lâu mới thu hồi ánh mắt.



Mới đầu lo lắng mấy ngày nay Huyền Lăng Thương bận bịu thân thể không tốt, hiện tại nhìn thân thể hắn không có việc gì, như vậy, nàng liền an tâm . . .



Trong lòng suy nghĩ Đồng Nhạc Nhạc không khỏi nhấc chân, từ từ đi về hướng doanh trướng của mình .



Chỉ cảm thấy mỗi một bước đặt xuống, giống như dẫm trên sàng kim châm , Đồng Nhạc Nhạc đau một trận nhe răng nhếch miệng.



"Chà, thật đúng là đau! Cũng không biết vết thương ở chân, đến khi nào mới hết. . ."



Đồng Nhạc Nhạc vừa nhe răng nhếch miệng, vừa ảo não thì thào.



May là Huyền Lăng Thương chăm sóc, mấy ngày nay nàng thuận tiện nghỉ ngơi tốt một phen.



Dù sao mấy ngày nay ở cùng Huyền Lăng Thương chốn dã ngoại hoang vu, nàng thật sự mệt muốn chết rồi. . .