Dưỡng Chồn Thành Hậu, Tà Mị Lãnh Đế Ôn Nhu Yêu
Chương 77 : Đồng Nhạc Nhạc bị đánh (5)
Ngày đăng: 16:21 30/04/20
Cho nên hiện tại, nước mắt của Đồng Nhạc Nhạc, càng giống như là tuyến Trân Châu bị đứt, làm cách nào cũng không ngừng được.
Vừa tỉnh lại, Đồng Nhạc Nhạc liền khóc đáng thương như vậy, Huyền Lăng Thương nhìn nước mắt con tiểu điêu nhi trước mắt này, trong mắt nó đầy ủy khuất, đối với mình ỷ lại, chỉ cảm giác tâm chính mình, đang bị một thanh đao chặn lại, hung hăng dằn vặt, khiến tâm hắn đau như bể nát.
Mày kiếm nhíu chặt, ánh mắt Huyền Lăng Thương nhìn về phía Đồng Nhạc Nhạc, càng đủ loại đau lòng thương tiếc.
"Đừng khóc đừng khóc, ngoan, đã không có việc gì, trẫm đã ở đây, trẫm tuyệt đối sẽ không để cho ngươi chết..."
Nhìn tiểu điêu nhi khóc oa oa, vẻ mặt ủy khuất đáng thương, Huyền Lăng Thương chỉ cảm giác tâm chính mình đều đau đớn.
Hắn muốn lau nước mắt cho tiểu điêu nhi , chỉ là, lại sợ hãi chính mình không cẩn thận, lại làm đau nó.
Cuối cùng, Huyền Lăng Thương trong lòng lo lắng lại bất đắc dĩ, đành phải không ngừng nhẹ giọng dụ dỗ.
Hơn nữa trong lòng càng âm thầm thề, ai dám đả thương điêu nhi hắn trân quý nhất , hắn định không buông tha kẻ đó!
Lúc Huyền Lăng Thương trong lòng âm thầm suy nghĩ, Đồng Nhạc Nhạc vốn đang khóc oa oa, được Huyền Lăng Thương không ngừng nhẹ nhàng dụ dỗ, chậm rãi thu lại nước mắt.
Bởi vì thân thể nàng đã đủ đau đớn, vì khóc lóc, nhịn không được liên lụy đến vết thương trên người nên càng đau đớn. Cuối cùng, Đồng Nhạc Nhạc đành phải cố gắng dừng nước mắt.
Huyền Lăng Thương thấy tiểu điêu nhi rốt cuộc ngừng khóc, mới thở phào nhẹ nhõm.
Lập tức, cầm lên một cái khăn tay sạch sẽ, nhẹ nhàng lau nước mắt cho tiểu điêu nhi.
Nhìn nam nhân trước mắt, cẩn thận như vậy đối đãi chính mình, Đồng Nhạc Nhạc cực kì buồn bã, không khỏi sinh ra một sự xúc động.
May mắn, vào lúc này có hắn ở đây! Nếu không, nàng thật không biết nên làm cái gì bây giờ !?
Trong lòng suy nghĩ, ánh mắt Đồng Nhạc Nhạc nhìn Huyền Lăng Thương không che giấu sự ỷ lại chút nào .
Nghe thấy lời Huyền Lăng Thương, Đồng Nhạc Nhạc lập tức không hề nghĩ ngợi liền mở miệng nói.
Thuốc khó uống như thế, nàng mà uống, chắc sẽ trực tiếp thăng thiên mất!
Nghĩ đến, Đồng Nhạc Nhạc sống hai mươi ba năm, ghét nhất, đó là uống thuốc đi.
Trước đây mỗi lần nàng ngã bệnh, viện trưởng đều sẽ đối với nàng vừa đấm vừa xoa, nhưng dù thế nào cũng không thể làm cho nàng uống thuốc!
Sau này ra ngoài xã hội một thân một mình, mỗi lần nàng dù cho bệnh sắp chết, tình nguyện đi tiêm, cũng không uống thuốc đông y khó uống này.
Cho nên hiện tại, vừa nghe tới thuốc đông y đắng khó uống không thể tả, nàng là đánh chết cũng không uống.
Ngay lúc Đồng Nhạc Nhạc trong lòng kiên quyết, bên tai đột nhiên truyền đến tiếng thở dài của Huyền Lăng Thương.
Nghe vậy, nguyên bản đem đầu quay đi Đồng Nhạc Nhạc, trong lòng nghi hoặc, lập tức chậm rãi quay đầu, hướng phía Huyền Lăng Thương bên kia nhìn lại.
Chỉ thấy nam nhân bên cạnh, đột nhiên con ngươi huyết mâu nhẹ nhàng cụp xuống, trên mặt, lộ vẻ sầu bi và khổ sở không che dấu.
Thấy vậy, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc không khỏi co thắt mạnh một cái.
Huyền Lăng Thương này rốt cuộc là làm sao vậy! ?
Không phải mới vừa rồi vẫn còn tốt sao! ? Thế nào hiện tại vẻ mặt lại buồn phiền như vậy, hình như là có tâm sự gì! ?
Huyền Lăng Thương đối với Đồng Nhạc Nhạc mà nói, chính là người quan trọng nhất , cho nên nhìn thấy Huyền Lăng Thương có tâm sự nặng nề, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc liền lo lắng.
"Huyền Lăng Thương, ngươi làm sao vậy! ?"