Dương Cửu
Chương 12 :
Ngày đăng: 12:49 18/04/20
Đại lục, hai năm sau.
Trong một căn nhà ngang tầm thường tại khu dân cư nhỏ của thành phố B, Tiêu Trọng Giản lao về phía cửa sổ, trái tim đã muốn vỡ tung.
Và hắn thấy cái người vừa nhảy qua cửa sổ đó, đang cuộn mình trong không trung, và khuỵu hai đầu gối đáp xuống đất, vừa chạm đất, hắn theo đà chồm dậy, ba chân bốn cẳng chạy thẳng.
Giọng hét của Tiêu Trọng Giản lúc này mới đúng là muốn xé toang cuống họng: “… Đuổi theo cho tao!!!”
Tiếng chân chạy rầm rập vang lên trong con hẻm, một bóng đen đột ngột xuất hiện, ngoái đầu nhìn sau lưng, rồi khom người, nhảy vọt lên bờ tường không một tiếng động.
Liền sau đó, âm thanh quát tháo, la ó đuổi bắt rộn lên, ít nhất hơn hai chục gã cầm súng và vệ sĩ túa ra, các loại giọng địa phương hỗn độn vào nhau: “Đây đây! Bọn tao thấy nó chạy vô đây!!”
“Chó nghiệp vụ, lôi chó nghiệp vụ đến mau!”
“Tụi bây coi chừng, Giang ca nói để bị thương một sợi tóc hắn là Tiêu đại lấy mạng tụi bây đó!”
Tiếng chó sủa, tiếng súng lên đạn rợn người vọng đi thật xa trong đêm khuya, xung quanh đều là những nhà dân nghèo, có người run lẩy bẩy lén nhìn ra, mà vừa nhác thấy bóng súng ống, đã vội vàng rụt đầu vào, sập cửa lại.
Dương Cửu nén nhịp thở dốc, hầu như để mình hòa vào bóng tối.
Kỳ thực sức hắn đã rất yếu, nhảy từ trên lầu xuống, vừa rơi chạm đất đã chồm dậy bỏ chạy, ngay lúc ấy xương cốt đau rầm rĩ đã hại hắn thiếu chút nữa hôn mê bất tỉnh. Hơn mười gã dắt chó đuổi sát sau lưng, đã mấy phen hắn chỉ hận không thể đứng lại vái vái xin tha, mẹ nó chứ chạy có mấy cây số mà hại người kinh khủng khiếp!
Quân La Tuấn mang theo đại khái cũng không nhiều lắm, nên bọn người đuổi theo từ trong khu nhà xập xệ đều là người của Tiêu Trọng Giản. Tốp đầu tiên đã theo Dương Cửu mấy cây số, vào đến một con hẻm khác, mười phút sau một chiếc xe dừng bánh trước hẻm, cửa sau cửa trước đều có người bước xuống, rồi Tiêu Trọng Giản mới ra, chậm rãi đi vào hẻm.
“Dương Cửu.” Hắn chăm chú nhìn phía trước, bình tĩnh nói, “Tôi biết cậu ở đây.”
Giọng hắn rõ ràng ở rất gần. Dương Cửu phục trên bờ tường, cố sức đè nén hơi thở dồn dập vì căng thẳng.
Tiêu Trọng Giản không hề nhúc nhích, một tay Dương Cửu ghìm vai hắn, lực càng lúc càng yếu, xem ra chẳng giữ được bao lâu nữa.
Tiêu Trọng Giản bỗng giơ tay lên, nắm lấy bàn tay Dương Cửu đang đặt trên vai mình, siết chặt, “Chúng ta trở về nghỉ một lát rồi ăn, được không?”
Hai tai Dương Cửu đã bập bùng, máu trong người như chảy ngược đập ong ong vào màng nhĩ hắn, hắn không nghe được gì nữa, chỉ thấy môi Tiêu Trọng Giản đang mấp máy. Ý thức dần mụ mị, mồ hôi lạnh chảy dọc theo tóc mai, rồi nhỏ giọt nhỏ giọt xuống từ cái cằm thanh tú, thấm ướt áo hắn. Tiêu Trọng Giản đột nhiên lật tay, đỡ ngang người hắn, cũng vừa lúc Dương Cửu nhắm nghiền hai mắt lại, xuội lơ khuỵu xuống.
Đương nhiên Tiêu Trọng Giản đỡ được hắn ngã vào lòng mình.
Đám tay chân đang căng thẳng như dây đàn đều thở phào, Giang Lăng bước nhanh đến, còn chưa kịp hỏi giờ phải làm gì, Tiêu Trọng Giản đã vác ngang Dương Cửu lên vai, rảo bước đi về phía ô tô.
“Lão đại, giờ anh…”
“Thuốc giải.”
“A, phải phải, thuốc giải.” Giang Lăng gọi người mang một viên thuốc đến, hòa vào nước rồi bưng vào xe, Tiêu Trọng Giản nhận cốc nước, tách hai hàm Dương Cửu, đổ vào miệng hắn.
“Vậy lão đại, giờ ta về nhà chứ?”
Tiêu Trọng Giản gật đầu, xốc Dương Cửu lại, ôm vào lòng. Dương Cửu vẫn đang hôn mê, có lẽ rất khó gặp được bộ dạng không hề phòng bị này của hắn, hắn nằm ngửa đầu, không biết gì nữa, hai mắt nhắm nghiền, ngoan ngoãn và yếu ớt. Sắc mặt hắn rất tái, đường cong duyên dáng nơi cổ kéo dài tới một đoạn xương quai xanh, đẹp, nhưng cô đơn đến mức khiến tim người ta thoáng trật nhịp.
Tiêu Trọng Giản đột nhiên cảm thấy cuộc đời mình thật là một vòng tròn, mười năm trước hắn giận dữ đính hôn với Chu Nhuế, Dương Cửu bỏ trốn khỏi hắn; hắn tuyệt vọng tự dày vò mình từng ấy thời gian, để đến ngày hôm nay lại một lần nữa được ngồi trên xe trở về nhà cùng Dương Cửu.
Giống như con người ta bước lầm lối rẽ, rồi kể từ đó cứ đi lầm mãi lầm mãi, sượt qua nhau một lần để càng lúc càng xa nhau; hắn mất mười năm ròng mới trở về được từ con đường lỡ bước hồi đó, trải qua bao nhiêu khó khăn đau khổ để trở lại điểm xuất phát năm xưa, bằng mọi giá, hắn đã giành lại được người từng chia ly với hắn cũng từ nơi này.
Tiêu Trọng Giản ngồi trên ghế sau, để Dương Cửu nằm trên đầu gối hắn, một tay đỡ vai hắn, cho nửa người hắn dựa vào lòng mình. Lão lưu manh này đã gầy gò ghê gớm, vòng tay ôm lấy còn sờ thấy được từng đầu khớp xương.
============