Dương Cửu

Chương 13 :

Ngày đăng: 12:49 18/04/20


Dương Cửu tỉnh lại thì thấy mình đang nằm trên sàn, lớp thảm trải dưới lưng dệt mới thật êm ái dễ chịu, khiến nhúm xương cốt già lão kẽo kẹt của hắn cũng được thoải mái không ít. Hắn ngóc cổ dậy nhìn nhìn xung quanh… rồi hơi giật mình phát hiện ra mình không phải đang nằm trên thảm trải sàn, mà là một cái giường tròn to tổ bố kê chính giữa phòng. Bất quá cỡ giường đích thị là to-tổ-bố, khiến người nằm trên nhất thời nhìn không tới được mép giường.



… Tiêu Trọng Giản, anh đúng là càng ngày càng ưa khoe mẽ. Khóe môi Dương Cửu khẽ giật giật, hắn lật chăn ngồi dậy. Còn may trên người vẫn có quần áo, Tiêu Trọng Giản chẳng giỏi hầu hạ ai, nhưng cũng chẳng đời nào để người khác động vô lão lưu manh này trước mặt mình, vì thế hắn chỉ có cách lột bộ đồ rách tươm rách mướp vì chạy trốn của Dương Cửu ra, rồi tròng đại một cái áo phông vào người cho hắn.



Cái áo phông này đúng là rộng thùng thình, lão lưu manh xách cổ áo lên, nhòm nhòm bên trong, rồi tán thưởng sâu sắc: “Tình thú quá ta~”



Hắn lồm cồm chống cả tay cả chân bò xuống giường, rầm rì đấm đấm cái thắt lưng còm, rồi vươn người đứng xuống đất. Căn phòng chắc chừng năm chục mét vuông thì giường đã chiếm phân nửa, nửa còn lại là giá sách và bàn làm việc. Thảm trải tới mép cửa sổ sát sàn, kéo rèm cửa ra một cái đã thấy ánh nắng mặt trời chói rọi vào phòng, sáng bảnh mẳt ra rồi.



Dương Cửu cúi đầu nhìn xuống, lại bị một phen giật mình nữa, bụng thầm tính chỗ này chắc chừng… tầng hai lăm ha~ không biết từ đây nhảy xuống rồi trên người còn được mấy khúc xương không tan nát.



“Vô ích thôi, cửa sổ không được đâu, chúng ta ở tầng hai tám khách sạn đó.” Giọng Tiêu Trọng Giản vang lên sau lưng nghe mới thật thản nhiên, “Bất quá cậu cũng đừng lo, dù cậu không cẩn thận mở cửa rồi té xuống, tôi cũng đã đặt võng cứu sinh cách mỗi năm tầng, cậu có muốn thử nhảy như chơi thú nhún cũng được thôi.”



Dương Cửu đờ người quay đầu lại: “… Tôi muốn ra ngoài.”



“Không cho.”



“Đại ca à, tôi còn phải đi làm a, người ta phải kiếm cơm a.”



“Tôi nuôi cậu.”



“Ha ha, nói gì nghe mắc cỡ quá a, ha ha ha ha…” Dương Cửu vừa quệt mồ hôi vừa lùi lùi, “Công ty chỗ tôi quản nghiêm lắm a, đi muộn về sớm đều bị đuổi việc hết đó, cứ như tôi chẳng có bằng cấp, ô dù gì… ngộ nhỡ bị sa thải một cái rồi biết kiếm việc ở đâu giờ, ông anh rủ lòng thương cho người ta đi làm đi mà…”



“Cậu đã bị sa thải rồi.”



Dương Cửu trợn mắt: “Hể?!”



Tiêu Trọng Giản nhún vai: “Là chủ tịch tập đoàn vừa mua lại số lượng cổ phiếu kiểm soát của công ty vận tải Chim Se Sẻ đó, tôi tuyên bố nhân viên quản lý kho, là cậu, đã bị sa thải… nếu cậu cần có giấy tờ hợp pháp, rồi tôi sẽ làm đủ cho cậu.”



“…” Dương Cửu nói: “Tôi muốn trợ cấp thất nghiệp.”
Lần này tôi sẽ không ép cậu nữa, Tiêu Trọng Giản nghĩ. Dù cậu có muốn chơi bời, muốn tùy hứng, muốn vô trách nhiệm đến thế nào… tôi cũng sẽ không ép cậu nữa. Chúng ta còn bao nhiêu năm trước mắt, cứ từ từ rồi cũng đến lúc mà thôi.



_



Tiêu Trọng Giản thử mời một thầy thuốc Trung y, nhưng vị thầy thuốc nọ vốn cao giá, không bao giờ ông ta đến tận nhà khám cho ai, bệnh nhân luôn phải tự đi xe qua một nửa thành phố B, rồi đỗ lại, xuống đi bộ rất xa nữa mới tới được chỗ ông ta. Có người nói ấy là vì cơ ngơi nhà ông thầy thuốc ấy là đồ xưa xưa lắm rồi, nên ổng sợ khói xe làm hư mất vườn hoa cây cỏ, rồi mái ngói nhà ổng.



Trước giờ đi khám, Dương Cửu lại cự nự lăn lóc một hồi quyết không đi, hắn nói hắn già cả ốm yếu sợ gió máy~ Đã vậy Tiêu Trọng Giản cũng mát tính, cho xe chạy đến tận sát thềm khách sạn, rồi lấy một cái khăn lớn quấn kín mít Dương Cửu lại, đảm bảo không một tí ti gió nào chạm được đến hắn. Hầu hạ đến đó, lão lưu manh lại bảo chân mỏi không muốn bước, nghe nói xuống xe rồi còn phải đi bộ một quãng xa xôi dữ lắm, thân hắn còn có dúm xương tàn như này cuốc bộ sao được, thế nên thôi không đi đâu; vậy là Tiêu Trọng Giản đảm bảo luôn rằng hắn không cần phải đi bộ, tự hắn ta sẽ vác hắn vào tận cửa nhà thầy thuốc.



Dương Cửu thật tình là hết đường chối, rốt cuộc hắn rầm rì nói: “Tôi không có quần áo a, đâu thể nào mặc có một cái áo phông rồi cởi truồng đến nhà người ta a.”



Da mặt dày cỡ Dương Cửu cũng không có chuyện tồng ngồng không quần ra đường~



Tiêu Trọng Giản nghĩ thấy cũng phải. Hắn mở tủ quần áo ra lục thử, kết quả là quần của hắn đều là size lớn, còn cái người kia hai năm nay đã còm nhom đến trơ xương, mặc đồ của Tiêu Trọng Giản vào thật không khác gì tròng bao tải.



Lại nói Giang Lăng chờ dưới sảnh khách sạn mãi, rốt cuộc phải sốt ruột gọi lên hỏi: “Lão đại, không phải anh lên giường với cậu Cửu luôn rồi chớ, làm gì giờ này chưa chịu xuống vậy?”



“… Không có quần.” Tiêu Trọng Giản nói, “Cởi quần của cậu ra mang lên đây, nhanh nhanh lên.”



Giang Lăng vô thức giơ tay bưng rịt sau mông. Được cái người này đặc biệt am hiểu tuyệt chiêu cáo mượn oai hùm, thành ra ngay sau phút choáng váng, hắn liền tập hợp hết đám đàn em lại, quét mắt duyệt một lượt, rồi trỏ luôn một gã vừa cao vừa ốm, nói rất chi nghiêm túc: “Lão đại nói, cởi quần của cậu ra cho ảnh mượn xài có việc!”



Gã đàn em cứ thế bị lột quần trong cơn kinh hoàng, rồi Giang Lăng hùng hồn nghênh ngang cầm cái quần lên lầu.



Vài phút sau, Tiêu Trọng Giản đã xuất hiện cùng Dương Cửu vẫn đương vặn vẹo nhăn nhó, hắn vác Dương Cửu như ăn cướp vác cô dâu đi thẳng qua cửa khách sạn, rồi quăng bịch vào trong xe. Trước khi cửa xe bị đóng sập lại, Dương Cửu còn kịp bám kính, thò đầu ra gào ỏm tỏi với Giang Lăng đang cười hơn hớn bên ngoài: “Người anh em, tối qua cái thằng chết bỏ nghĩ ra thả chó đuổi tôi là cậu phải không, hả hả hả?!”



Giang Lăng cười đắc ý: “Trực giác của tôi mách bảo mấy con chó nghiệp vụ ấy xài được, quả nhiên không sai.”



——