Dương Cửu

Chương 16 :

Ngày đăng: 12:49 18/04/20


Thành phố B có vô số tụ điểm ăn chơi kiêm sòng bạc, nhưng dám công khai treo biển hiệu hành nghề thế này, thì đây là nơi duy nhất.



Trong sảnh lớn có rất nhiều bàn đánh bạc, chia làm mấy khu vực, dành cho khách chơi bài, chơi mạt chược, đổ xí ngầu, thậm chí cả bàn billard cũng có luôn. Sàn nhà trải thảm đỏ sẫm, rượu uống thả phanh, sòng bạc có bố trí một quầy bar kiêm quán cà phê trông rất lịch sự nhã nhặn, bất quá vị nào hứng chí leo lên bục giật mic hát đại một bài cũng không sao. Tầng trên thì có vẻ yên tĩnh hơn, cả tầng chia thành nhiều lô ghế, mỗi lô thừa đủ để được coi như một phòng nghỉ nhỏ, tuy không chào mời thẳng dịch vụ ***, nhưng nếu quý khách muốn cùng bạn gái qua một đêm thần tiên ở đây, sòng bạc cũng sẵn sàng chiều lòng.



Lầu ba thì hẳn là tầng đỏ đen cao cấp, bước lên đã thấy bài trí đúng kiểu sòng bạc quốc tế, một màn hình lớn ốp dọc cả sảnh. Còn tầng trên cùng là khu vực làm việc, người ta nói những kẻ ngụ ở tầng này quản lý cả sản nghiệp đều là hạng có máu mặt trong La gia, bất quá chính La Tuấn cũng không thường đến đây, hắn chỉ chỉ đạo mọi chuyện qua điện thoại mà thôi.



“Đương yên đương lành sao tự nhiên La Tuấn nó lại mở sòng bạc trong nội địa vậy ta?”



“Thật ra mở sòng bạc mới là mục tiêu chính trong đợt xâm nhập nội địa này của nó, nghe nói có một buổi tối nó ra ngoài uống rượu rồi chạy xe bạt mạng, vừa lúc ấy có người băng qua đường, thiếu chút nữa đã đâm vào người ta. Thằng nhãi ấy đúng là quen thói ngang ngược, lúc đó nó định xuống xe quẳng ra mớ tiền cho xong chuyện, ai ngờ đâu kẻ suýt bị đụng xe vừa thấy biển số xe hắn đã cuống quýt bỏ chạy, xem ra chuồn còn nhanh hơn gã chủ xe vừa gây chuyện là hắn. La Tuấn cũng thấy tò mò, liền quay xe đuổi theo xem sao, kết quả là… như sét đánh ngang tai… tên đó hóa ra chính là kẻ thù giết anh hắn đang bỏ trốn từ hai năm trước.”



Tiêu Trọng Giản đi thẳng vào sảnh, theo chân tay nhân viên sòng bạc hết sức lễ độ, bất quá hắn vẫn ngoái lại nhìn, mỉm cười: “Dương Cửu, sao lại tụt lại thế kia?”



Dương Cửu vừa run cầm cập vừa quắp một cái cột giữa sảnh, mếu máo hỏi: “Vầy vầy vầy vầy vầy vầy chớ sao… sao bữa đó nó không bắt tôi luôn?”



“Cảm ơn tôi đi.” Tiêu Trọng Giản tóm lấy hắn, rồi lôi lão yêu nghiệt vào gọn trong lòng mình, “… lúc đó nó vừa xuống xe định bắt cậu, thì có điện thoại của bọn thuộc hạ, báo rằng có người của La gia không biết điều, đi đánh nhau với cảnh sát nội địa. Đến khi nó vội vàng giải quyết xong cú điện thoại rắc rối đó thì cậu đã chạy mất dạng rồi.”



Dương Cửu lắp bắp nói: “Vậy vậy vậy vậy thì… thì thì đứa đàn em đó rõ ràng là anh sai nó làm rồi, vầy vầy tức tức là… bên cạnh La Tuấn lúc nào cũng có tai mắt của… của anh hả.”



Tiêu Trọng Giản mỉm cười không đáp.



Dương Cửu hít hơi lấy dũng khí, rồi bắt đầu rầm rì lải nhải: “Mấy người làm vầy là không được a, bất đồng quan điểm cũng không nên gây sự xích mích vầy a, tranh giành lợi nhuận cũng phải biết tiến biết lui mỗi người nhường nhau một tí mới dễ xong việc a, đấu đá nhau hoài chỉ có hao tiền hao sức mà thôi, riêng cái này là tôi hết sức tán thành quan điểm của lão già Chu ấy… mà anh có nghe tôi nói không đó? Nhà mấy người đừng có gây hấn với La gia hoài nữa đi…”



“Không thể được.” Tiêu Trọng Giản bình thản ngắt lời hắn, “Tôi yêu cậu, vì vậy trừ khi La Tuấn tự giác cút đi, còn không tôi sẽ giành cậu với nó đến chết thì thôi.”



Dương Cửu rất chi ngây thơ vô tội nhìn hắn: “Cơ mà tôi có tự do cá nhân của tôi a, tôi là người độc lập a, là công dân đàng hoàng a, có đầy đủ quyền lợi a…”



Tiêu Trọng Giản cúi xuống nhìn hắn, lại ngắt lời hắn lần nữa: “Cậu là của tôi.”



Dương Cửu bị áp bức nửa người vặn vẹo trong lòng Tiêu Trọng Giản, rồi cứ thế bị tha đi như lôi bao tải, bất quá lão yêu nghiệt chỉ cần nhẹ nhàng trượt người đã thoát được ra, hắn lùi lại thật xa, rồi mới ngóng cổ lên giơ tay phản đối: “Tôi không nợ anh.”



“Cậu có.” Tiêu Trọng Giản dừng bước trước cầu thang giữa sảnh, cười phá lên đắc ý như mèo vừa vồ được chuột nhắt, “Mấy hôm nay cậu ăn cơm của tôi mặc đồ của tôi, tính chi li ra mà nói, hiện giờ cậu nợ tôi hai trăm nghìn đô Hồng Kông… món tiền này tôi sẵn sàng cho cậu lấy thân gán nợ, trừ khi cậu có cách nào khác trả lại tiền cho tôi.”



Giang Lăng đứng cách đó một quãng xa, lúc này liền nghiêm trang phác một dấu thập trước ngực.



Dương Cửu nhìn quanh, coi bộ không ai ở đây sẵn sàng rút ví ra hai trăm nghìn đô cho hắn chuộc thân.



Tiêu Trọng Giản lẳng lặng nhìn hắn. Hắn dám khẳng định cả đời này Dương Cửu đã hết cơ hội tự mình kiếm tiền mưu sinh rồi, lão lưu manh ấy còn sống được mấy năm nữa đây? Loại người không tim không gan, tự chăm sóc mình còn không nên như hắn, nếu không có người đi theo chăm chút cho hắn, quan tâm đến hắn, dọn dẹp hậu quả giùm hắn, theo dõi hắn ăn cơm uống thuốc, chắc chắn chẳng cần mấy thời gian, hắn ta sẽ tự hành hạ mình đến tắt thở.



Hôm nay hắn sẽ nói thẳng mọi điều kiện với La Tuấn, sau đó đưa Dương Cửu về Hồng Kông, trở về Tiêu gia, để từ nay về sau đích thân hắn sẽ quản Dương Cửu. Đồ yêu nghiệt tu luyện thành tinh ấy đừng bao giờ nghĩ đến chuyện chạy ra đường hưởng thụ tự do hay quyền lợi gì nữa.



Dương Cửu cũng tự hiểu ý đồ của Tiêu Trọng Giản, bất quá bảo hắn từ giờ sẽ bị người ta theo kè kè, không thuốc không rượu, vậy thà giết hắn chết luôn đi còn hơn.



Lão lưu manh đáng thương xuội xị nhìn quanh quất khắp sảnh, thấy không ai có thể cứu mình khỏi lúc nước sôi lửa bỏng thì có vẻ rất chi thất vọng. Nhưng Tiêu Trọng Giản chưa kịp thở phào nhẹ nhõm, đã thấy hắn ta liểng xiểng lết về phía mình, rồi chìa tay ra: “Vậy được, cho tôi mượn hai ngàn trước đi…”
Dương Cửu lơ ngơ ngẩng lên, thấy một gã mặc gi-lê đen chuyên dùng cho tay chơi bài của sòng bạc đang đứng trước mặt, cúi đầu nhìn mình.



Đương nhiên Dương Cửu không biết đây là người La Tuấn cố tình cử xuống xử lý mình… mà dù có biết, hắn cũng sẽ vẫn hồn nhiên vô tội hỏi: “Sao hở? Ba chuyện này sao chắc được chớ?… Là tôi nói số tôi đang may coi bộ sẽ thắng thêm ván nữa, đương nhiên số thì không phải lúc nào cũng son… cậu em này, đừng suy diễn ghê gớm vậy chứ, chờ cậu tới tuổi tôi, tự nhiên sẽ biết hiền lành điềm tĩnh như ông chú này thôi ^_^.”



Hắn nói rồi mỉm cười rất chi hài lòng, bất quá người ngoài trông vào chỉ thấy đích thị là một con hồ ly trăm tuổi tu luyện thành tinh đương giả bộ lương thiện, mặt cười mà bụng tính toán tít mù khơi.



Gã khách lẻ dù sao cũng là tuổi trẻ máu nóng, hắn ta cười lạnh đáp: “Được! Được! Chia bài chia bài đi!”



“Đợi đã.”



Dương Cửu quay lại nhìn, đã thấy Tiêu Trọng Giản đang thong thả bước đến.



Gã khách nhận ra Tiêu Trọng Giản, tuy Tiêu Trọng Giản chưa chắc đã biết hắn ta… người của La gia từ trên chí dưới không ai không biết La Tuấn và Tiêu lão đại có xích mích, trước kia là vụ rắc rối khó hiểu của La Vinh Thận, sau này lại đến Dương Cửu lật lọng quậy phá, rốt cuộc hai gia tộc này đã thù nhau đến quyết không đội trời chung.



Hắn ta bắt đầu cảnh giác: “Tiêu lão đại, ngài có chuyện gì vậy?”



Tiêu Trọng Giản bước đến, kéo cái ghế cạnh Dương Cửu ra. Mặt mày Dương Cửu nhìn không ra thái độ gì đặc biệt, nhưng Tiêu Trọng Giản vừa ngồi xuóng, hắn liền liếc mắt nhìn quét qua Tiêu Trọng Giản một lượt, rồi thản nhiên quay qua ngắm nghía đĩa trái cây.



Tiêu Trọng Giản mỉm cười nói: “La Tuấn mời tôi đến sòng bạc chơi còn gì, đương nhiên tôi không thể đến dạo một vòng rồi về, không cược vài ván sao gọi là đến chơi được?”



Hắn quay sang hỏi nhẹ nhàng: “Dương Cửu, tôi không biết cậu biết chơi bài cơ đấy. Vậy đi, hôm nay cậu thắng nhiều vậy rồi, giờ thử xem có thắng được tôi một ván không, thấy sao hả?”



Dương Cửu hít một hơi, hình như định nói gì, nhưng hắn chỉ cười phá lên: “Anh xem tôi khó khăn lắm mới gom được ngần này phỉnh, ngộ nhỡ thua anh một cái, rồi sau này còn đâu cơ hội bén mảng đến sòng bạc nữa.”



Tiêu Trọng Giản đặt tay lên bàn tay Dương Cửu trên bàn, ôn hòa nói: “Đúng là cậu không có cơ hội đâu.”



… cho đến sòng bạc lần nữa, để hắn thắng đủ tiền, rồi tiện chân chạy trốn mất dạng sao?



Sự thực rành rành trước mắt, thành ra Dương Cửu cũng phải ngẫm nghĩ một lát, rốt cuộc hắn nhẹ nhàng rút tay lại: “Ván này tôi không cược nữa, đi chơi cái khác.”



Hắn vừa định đứng lên, đột nhiên Tiêu Trọng Giản siết mạnh tay, thô bạo ấn hắn ngồi xuống ghế. Quá bất ngờ, Dương Cửu vừa chực chống cự, Tiêu Trọng Giản đã bóp chặt cổ tay hắn dưới mặt bàn, thiếu điều bẻ gãy tay hắn.



Nụ cười của Tiêu Trọng Giản không hề suy suyển: “Đã ngồi xuống rồi, còn đi đâu nữa?”



Dương Cửu quay ngoắt sang, ý cười trên mặt đã biến mất không còn dấu vết.



“Tiêu Trọng Giản.” hắn nhẹ nhàng nói rành rọt từng chữ, “Cái gì nên kết thúc thì kết thúc cho sớm, trò dùng dằng đeo bám này của anh làm tôi chán ngấy rồi.”



Một khi hắn đã trầm giọng như vậy, đừng nói là La Tuấn do một tay hắn dạy dỗ trưởng thành, kể cả Tiêu Trọng Giản cũng phải khựng lại suy nghĩ. Huống chi bao nhiêu năm qua, chưa bao giờ Dương Cửu có vẻ gay gắt đến thế, khiến Tiêu Trọng Giản đột nhiên có cảm giác rằng “hồi kết rốt cuộc đã đến”.



Dương Cửu còn chưa kịp gạt Tiêu Trọng Giản ra, tay chia bài đã nhận một cuộc điện thoại, nghe xong hắn ta quay lại, tươi cười lên tiếng chen vào giữa bọn họ: “Xin lỗi hai ngài, cậu hai của chúng tôi mới gọi điện nói mời các ngài lên lô trên tầng hai chơi, cậu ấy đã chuẩn bị trà chờ đón khách quý ở trển, mời Tiêu tiên sinh ngài lên chứ ạ?”