Dương Cửu

Chương 17 :

Ngày đăng: 12:49 18/04/20


*** Chị em chú ý plz, bữa nay 9 gia có 2 chương nghen =))~ tình iêu nào nhào vô mà quên chưa đọc chap 34 thì lui bước về đọc ngay và luôn nghen x”)) ~



Một lô rộng cỡ bằng sân bóng rổ, bước vào đã thấy sàn lát cẩm thạch xanh biển, đèn chùm treo trên trần lấp lánh phô diễn vẻ giàu có xa xỉ. Trong góc là lò sưởi âm tường thứ thiệt, toàn bộ đều thiết kế kiểu châu Âu, vách nẹp sàn mạ vàng chói lọi, hoa hồng leo quấn thành từng bụi trên giàn treo bằng đồng đen.



Bên cái bàn mạ vàng thời Tudor, La Tuấn đang ngồi một mình hút thuốc, trông thấy mấy người bước vào theo tay chia bài, hắn cũng đứng lên, chìa bàn tay không cầm thuốc ra, tươi cười hỏi: “Tiêu lão đại, gần đây khỏe chứ?”



Dương Cửu chưa kịp rụt đầu núp đã bị Tiêu Trọng Giản tóm lấy, kéo lại sát cạnh mình: “Khỏe, không thể khỏe hơn được.”



Dương Cửu cười như mếu: “Ha ha ha ha hơ hơ hợ hợ hợ…”



Tiêu Trọng Giản hỏi: “Sao lại lắp bắp vậy Dương Cửu?”



Dương Cửu đáp: “Tôi tôi tôi… tôi tôi xuống… xuống cái… mấy người khỏi để ý đến tôi…”



La Tuấn cười khẽ, rồi bất thần giơ tay ra lôi mạnh. Dương Cửu không kịp đề phòng, chưa gì đã bị kéo lảo đảo về phía La Tuấn, rồi bị hắn tiện đà ấn ngồi xuống một cái ghế đệm êm ái.



Tiêu Trọng Giản còn chưa kịp phản ứng, La Tuấn đã thản nhiên hỏi Dương Cửu: “Thầy thân mến, chừng nào thầy định về nhà đây?”



Tiêu Trọng Giản lạnh lùng chặn lời hắn: “Dương Cửu ở đâu thì liên quan gì đến cậu?”



“Đương nhiên là liên quan.” thái độ của La Tuấn thay đổi nhanh như chớp, hắn lừ mắt: “Đầu tiên anh ấy thiếu tôi một mạng người chưa trả, cả gốc lẫn lời mười năm qua anh thử tính xem bao nhiêu? Thứ hai tôi thiếu anh ấy công ơn mười năm dạy dỗ, nếu không nhờ anh ấy tôi đã bị Tiêu lão đại giết chết trăm nghìn lần rồi, chúng tôi có ơn báo ơn có oán báo oán, dù thế nào tôi cũng phải ôn lại mấy món nợ này với Dương Cửu đã, phải không nào?”



Tiêu Trọng Giản cười phá lên: “Giờ còn nói báo ơn báo thù gì nữa, chẳng lẽ cậu hai La máu lạnh hẹp hòi, trở mặt cho sát thủ đổi đạn dum-dum đi đuổi giết Dương Cửu hai năm trước không phải cậu sao?”



La Tuấn thoáng sầm mặt, nhưng hắn quay lại dịu dàng nhìn Dương Cửu, rồi đưa tay vỗ nhẹ bên sườn từng bị phẫu thuật của hắn: “Dương Cửu, chỗ này hồi đó bị Tiêu lão đại bắn thủng phổi, sau lại phải mổ lần nữa, giờ đã lành hẳn chưa?”



La Tuấn quả nhiên là đệ tử chân truyền của Dương Cửu, một khi đã muốn, một câu một từ hắn nói ra cũng trở thành lưỡi dao sắc lẻm đục khoét những nơi yếu đuối nhất trong lòng người ta. Trong khoảnh khắc thiếu chút nữa Tiêu Trọng Giản đã kiềm chế không nổi, hắn ép mình hít sâu một hơi, rồi mới nói khô khan: “Cậu hai La sao không hỏi thử Dương Cửu xem, cậu ấy còn thiếu tôi hai trăm ngàn chưa trả, trước khi thắng đủ ngần ấy, cậu ấy còn phải theo tôi!”



La Tuấn cười lạnh: “Hai trăm ngàn tiền ăn ở phải không? Được thôi, để học trò đây trả thay anh ấy. Người đâu!”



Tiêu Trọng Giản xẵng giọng hỏi: “Dương Cửu, cậu chấp nhận nợ nó hả?? Cậu không muốn nợ tôi thì tôi hiểu được, nhưng cậu lại chịu mắc nợ nó hả?!”



Dương Cửu lén lút liếc bên trái, thấy La Tuấn đương siết chặt nắm tay, coi bộ móng tay đâm cả vào thịt; lại lén liếc bên phải, thấy Tiêu Trọng Giản trừng mắt nhìn mình, trên mặt hiện sờ sờ ý đồ “Cậu-dám-nói-có-thì-ta-cùng-chết-tại-đây-ngay-bây-giờ”.



Dương Cửu cụp tai, thở dài nói: “Tôi chẳng định nợ ai hết.”




La Tuấn lại liếc nhìn bài trong tay mình lần nữa. Nếu hắn bắt được J tép, hắn sẽ có một bộ sảnh đồng chất không hề nhỏ, hay một bộ sảnh khá khá cao; nhưng nếu không bắt được, hắn sẽ chỉ còn một bộ đôi.



Lại nhìn phía Dương Cửu, trừ khi Dương Cửu đã có 9, 10, J, nếu không chắc chắn hắn ta không thể thắng. Nếu hắn thực sự đã có ba lá đó… nếu hắn nắm chắc chiến thắng, liệu hắn có mùi mẫn nói câu “giá kể có phát bệnh ngã xuống ngay lúc này tôi cũng chẳng còn gì luyến tiếc” đó không?



Câu ấy thật sự rất giống lời chân thành của một kẻ bại trận, hay tâm sự lương thiện cuối cùng của kẻ sắp tìm đến cái chết. Nếu Dương Cửu giống người thường một chút thôi, không chừng La Tuấn sẽ tin.



… nhưng đã bao giờ Dương Cửu tỏ ra đúng như một người bình thường chưa?



Gã đàn ông này từng khóc than thảm thiết giữa tang lễ La Vinh Thận, từng lời của hắn, máu của hắn, nước mắt của hắn, không ai dám nghi ngờ, mọi biểu cảm đều chân thật, giống như một diễn viên nhập vai hoàn hảo, đến chính bản thân hắn còn không phân biệt được đâu hư đâu thực. Gã đàn ông này chăm lo dạy dỗ hắn tám năm, ân cần chu đáo, tỉ mỉ quan tâm, dù có bảo chỉ là diễn trò cũng đã diễn quá trọn vẹn, rốt cuộc một tay hắn xô đổ tất thảy, rồi thì nhảy xuống từ cửa sổ văn phòng, trước khi lao ra còn mỉm cười nói với hắn: cậu vĩnh viễn sẽ không phải gặp lại tôi nữa…



Nhập vai mới giỏi đến thế! Diễn trò mới hoàn hảo đến thế!



Người này trốn mất dạng rồi bị bắt về, bị lôi đến trước mặt mình, giờ hắn ta nói thành thật thảm thương với hắn rằng: món nợ máu đó tôi sẽ trả đây, hôm nay tôi chẳng tiếc gì nữa, bài tôi không lớn nhưng tôi vẫn sẽ theo cược, ván bài này tôi chịu thua cậu… Bảo hắn tin được sao?!



La Tuấn không tin!



Hắn ở cùng Dương Cửu tám năm, rồi cả đời hắn sống dưới sự dối gạt của Dương Cửu, từ một đứa con nít đến một gã thanh niên, tình yêu của hắn chỉ dâng cho một mình tên diễn viên thượng thừa và bịp bợm không biết xấu hổ này, giờ bằng vào cái gì để hắn tin những lời ra vẻ chân thành tốt đẹp của Dương Cửu?



“Tôi không tin…” La Tuấn chậm rãi lắc đầu, “Tôi không tin anh thật sự không có bài lớn…”



Hắn thảy bài trong tay xuống bàn, nói như thở dài: “Tôi bỏ bài.”



Dương Cửu chớp chớp mắt: “Bỏ thật sao?”



Đột nhiên La Tuấn thấy thật mệt mỏi, hắn đáp: “Bỏ thật, anh thắng rồi đó.”



Dương Cửu cũng thở dài: “La Tuấn, đôi khi cậu cũng nên tin tôi chứ.”



Hắn đặt lá bài kín của mình xuống, trong một giây tất cả những người còn lại trong phòng đã tưởng sẽ xông đến bóp cổ hắn… hai lá bài kín, một lá 3! Một lá 5!



Bài lẻ! Trên mặt bàn là những lá bài lẻ kém cỏi nhất kể từ đầu cuộc chơi!