Dương Cửu

Chương 21 :

Ngày đăng: 12:49 18/04/20


Dương Cửu an phận ở nhà được mấy bữa lại bắt đầu giở chứng, hôm nay đòi ăn cá tuyết biển sâu Nam Cực, hôm sau lại nói muốn ăn anh đào chính gốc trồng tuốt tận Australia. Tiêu Trọng Giản gọi điện kêu nhà hàng mang đến, vậy là hắn nói đồ đó ăn vô nghe mùi không được tươi, muối bỏ lại lắm, hình dáng quả anh đào móp méo không được đẹp; lão lưu manh đó cứ thế bày ra bộ dạng tấm tức yếu đuối lơ thơ, chửi đã không nỡ mà đánh càng thấy xót xa, hễ nói lớn tiếng một chút cũng có thể khiến hắn ta bị hù ngất xỉu. Tiêu Trọng Giản cố nén khát vọng muốn lôi hắn ra cho một trận nên thân, lại cắn răng gọi điện sai người dùng máy bay riêng chuyển cá tuyết biển sâu tươi sống về, kết quả là khẩu vị của Dương Cửu đổi nhanh như chảo chớp, đùng cái hắn quay qua đòi ăn bánh gateau Black Forest, còn muốn anh đào đen hái trong rừng về phải làm thành mứt anh đào tươi ngon, thời gian vận chuyển nhất quyết không được qua hai tư tiếng đồng hồ.



Rốt cuộc chưa được mấy ngày, đám tạp chí lá cải đã kịp xào nấu ỏm tỏi chuyện nhà Tiêu gia, họ nói không biết Tiêu lão đại bị tiểu thư khuê các nhà nào mê hoặc đến đảo điên, chưa nói chuyện hắn ở hoài tại đại lục không về, lại còn liên tục phái chuyên cơ ra nước ngoài mua các loại trái cây tươi, cá cua nhập khẩu hiếm có, trống dong cờ mở làm thiên hạ ai ai cũng biết, thật không khác gì diễn lại tiết mục Ngựa ruổi bụi hồng, phi cười nụ~ Ai hay vải tiến đã về triều (*).



Tiêu Trọng Giản đưa mắt nhìn “nàng-Kiều” đang lăn lộn ôm bụng cười sằng sặc trên giường lớn, nghe thái dương giật giật nhức, rồi quay đi tiếp tục nghiên cứu mứt anh đào đen. Dương Cửu thò móng vuốt tội ác chộp tờ tạp chí lá cải, lại cười khùng khục rung cả người: “Coi nè coi nè! Bọn họ nói tôi là mỹ nữ eo ót mông má chuẩn chỉ nè! Nói tôi là tiểu thư quý tộc trong cảng bỏ nhà chạy trốn theo anh nữa nè! A còn bảo hổm rày chanh tươi là mua cho tôi ăn cho đỡ ốm nghén thèm chua nè! Ô này Tiêu Trọng Giản, mắc gì có lắm người quan tâm chuyện anh đẻ được con không vậy?”



Tiêu Trọng Giản thầm đáp ấy là vì giờ cậu chưa chịu sinh cho tôi một trai một gái, nếu cậu làm xong nốt cái đó, bọn họ sẽ không buồn để ý nữa đâu.



Dương Cửu hồn nhiên chưa nhận ra vấn đề giới tính của chính mình đang bị thiên hạ xuyên tạc thảm thương, hắn tiếp tục cầm tờ tạp chí coi tin kinh tế xã hội, trang đầu in một tít to tổ chảng, tin hết sức gây shock, một tập đoàn gia tộc lớn của cảng sẽ thế chấp bất động sản để đầu tư ba trăm năm mươi triệu vào thị trường chứng khoán.



“Tiêu Trọng Giản!” Dương Cửu lớn tiếng gọi hắn từ trong phòng ngủ, “Anh hăng hái dữ vậy từ hồi nào đó? Là anh bỏ ba trăm rưỡi triệu ra cứu vớt sàn chứng khoán Mỹ hở?”



“Chuyện đó hả.” Tiêu Trọng Giản đang đứng trong bếp, ngừng tay lại đáp, “Chưa chính thức đâu, Tiêu Khách đưa ra nhưng tôi chưa ký duyệt.”



Hắn đáp rất dửng dưng, giống như hoàn toàn không nghĩ đó là một chuyện quan trọng gì. Dương Cửu ngồi im lặng nhìn trang báo, ánh mắt ngừng lại trước danh sách các ngân hàng liên quan và thành viên công ty chứng khoán, sắc mặt cũng thoáng trầm xuống.



Tối hôm đó Dương Cửu ngoan ngoãn bất ngờ, không những không đòi ăn chuột chưng núi lửa, uống sữa bò Anh mới vắt trong vòng 2, 3 giờ, đến cả tiết mục bắt Tiêu Trọng Giản mát-xa trên trên dưới dưới mọi bữa cũng nghỉ luôn. Tiêu Trọng Giản còn chưa kịp thở phào, Dương Cửu đã ỏn ẻn giơ vuốt xin xỏ: “Lão tử muốn đi hóng gió…”



Hai thái dương Tiêu Trọng Giản lại giật giật lần nữa: “Không cho.”



“Thật mà, tôi chỉ tính đi gặp mấy đứa học trò cũ, sắp tới lễ nhà giáo rồi, sao tôi tước mất quyền thực thi nghĩa vụ học trò của tụi nó được, tụi nó đương háo hức muốn thể hiện lòng kính yêu sùng bái với tôi à nha, trông thấy tôi là như gặp Hồng quân nha…”



“Đừng tưởng tôi không biết cậu định đi chơi NP.”


“Tôi không biết cậu có tang, đây là đứa nhỏ tên Phương gì đó lần trước dắt đến hả? Sao mà mất?”



Gã áo xanh phất tay cho mấy cô bé ca kịch ra ngoài, thái độ có vẻ chán ngán, “… Không phải nó, là anh tôi mất.”



Dương Cửu quay phắt lại nhìn, đúng là bức hình có đôi phần giống người trong trí nhớ hắn, “… sao thế được? Cậu làm hả?”



“Thầy đánh giá tôi cao quá rồi, tôi đâu có bản lĩnh ấy.” Gã áo xanh cười lạnh lùng, “Anh ấy thì… tuổi trẻ đã quyền cao chức trọng, đã là cựu thần triều trước, lại còn lập công trạng khai quốc mở mang, tôi làm sao động được vào. Tự anh ấy bị rơi máy bay, chết chìm ngoài biển Tây Sa, không tìm được cả xác về.”



Dương Cửu im lặng một lát rồi thở dài: “Cậu ba, thôi chớ quá đau buồn.”



Gã vừa được gọi là cậu ba kia cười phá lên: “Liên quan gì đến tôi nào? Sao phải bảo đừng đau buồn chứ? Tôi thì là ai đây? Anh ta chết cũng chết rồi, khai quốc công thần a, cả nhà trung thành a, bao nhiêu người vội vàng khóc lóc đưa ma xong rồi, giờ thì những kẻ ở lại tha hồ hưởng lợi! Người sống chúng ta còn bao nhiêu việc phải lo phải tính, như anh ta hóa ra lại hay, ra đi đúng lúc vinh quang nhất, thầy xem anh ta chết có đáng giá không kìa!”



Dương Cửu đặt một tay lên vai cậu ba, gã áo xanh lập tức trừng mắt dữ tợn nhìn hắn, qua một lát mới dần dịu xuống, hắn ta buông một tiếng thở dài.



“Được rồi, hôm nay thầy tới tìm tôi có việc gì đây?”



“À, phải rồi.” Dương Cửu nói, “Em họ của một người bạn tôi mượn ba trăm rưỡi triệu từ người của cậu để đầu tư chứng khoán, tôi nghi có chuyện mờ ám. Cậu xem liệu có phải nó định thông đồng với quản lý của cậu bỏ túi món tiền ấy không?”



Mặt cậu ba chợt lạnh như tiền, được một lát hắn ta mới mở miệng: “Ba trăm rưỡi triệu?… Ngày nào tôi cũng theo dõi sổ sách đầu tư của công ty, sao không thấy ghi chép gì về món đó?”



———–