Dương Cửu
Chương 22 :
Ngày đăng: 12:49 18/04/20
Dương Cửu liêu xiêu trở lại quán cà phê, vào cửa thấy phòng ngoài vắng teo không một bóng người. Hắn đương rất ngạc nhiên thì bất thình lình một đám người mặc đồng phục Tiêu gia xuất hiện ngay chỗ bọn Giang Lăng ngồi ban nãy, thấy hắn vào, một gã coi bộ nho nhã lễ độ đứng dậy, cúi đầu nói: “Cậu Cửu, mời về cùng chúng tôi.”
“… là như nào?”
Gã tay chân đánh mắt nhìn đồng hồ đeo tay: “Tiêu lão đại nói đã qua 12 giờ rồi.”
Vậy là Dương Cửu bị hai gã kèm hai bên, điệu tuột ra xe, trong đầu hắn đã xẹt xẹt nghĩ làm sao giở được chiêu kim thiền thoát xác, bất quá mấy gã bảo vệ thật tình nhanh tay quá mức, thoáng cái cửa xe đã mở ra kính mời hắn vô.
Tiêu Trọng Giản đã ngồi chờ sẵn trong xe, mặt lạnh như tiền. Dương Cửu nơm nớp sợ sệt giơ giơ tay chào, hỏi: “Hi lão… lão đại… ăn cơm… ăn cơm chưa?…”
Tiêu Trọng Giản vươn tay ra, lập tức Dương Cửu lùi lùi theo phản xạ, nhưng chưa chi đã bị hắn tóm được lôi vào lòng.
“Quá 12 giờ rồi.” Tiêu Trọng Giản ghé bên tai hắn, giọng nói trầm thấp mang theo hơi thở nóng hổi, “Tôi đã bảo thế nào?”
Dương Cửu lập tức cự lại: “Tôi không lên giường với ai hết!”
Tiêu Trọng Giản bật cười, giọng cười nghe mới rầu đời, như thể không phải phát ra từ cổ họng mà từ trong ***g ngực hắn vậy. Dương Cửu bị hắn giữ chặt trên ngực, thậm chí còn nghe được nhịp đập thình thịch trong ngực hắn.
“Rồi, được rồi, không lên giường với ai hết… cậu đi gặp ai?”
Dương Cửu trông sắc mặt hắn, trong xe rất tối, chỉ thấy đôi mắt Tiêu Trọng Giản chìm sau bóng đêm, không nhìn ra cảm xúc gì. Trực giác cho hắn biết tâm tình Tiêu Trọng Giản lúc này không tệ, vậy là hắn thành thật đáp: “Tôi đi gặp ông chủ công ty tài chính mà em họ anh tính rót ba trăm rưỡi vô ấy, nó là học trò cũ của tôi nha, hồi đó tình cảm cũng mùi mẫn lắm. Nó nói đầu tư kiểu đó lúc này rất nhạy cảm, thứ nhất là nó không dám nhận, cũng chẳng ai thật tình muốn ném tiền vào chứng khoán nữa; thứ hai là có người lấy danh nghĩa Tiêu gia gặp anh trai nó đặt một số súng ống, số lượng thì ít thôi, coi bộ là mua về xài.”
Tiêu Trọng Giản ngạc nhiên nói: “Lấy danh nghĩa Tiêu gia để mua vũ khí? Gần đây đâu có vũ khí về đâu.”
“Ờ, thế mới nói lúc này đang nhạy cảm, anh trai nó rơi xuống biển chết rồi, giờ sổ sách bí mật thời hắn ta còn sống bị lật lại, tất cả những món đã đặt cọc mà chưa chuyển hàng đều bị hủy hết. Nói cách khác, tiền Tiêu Khách đã trả nhưng không nhận được hàng, giờ lại được hoàn về cho nó rồi. Anh nghĩ lại coi, tiền đâu ra mà nó mua súng đạn? Còn cả món đầu tư ba trăm rưởi đó cuối cùng vô túi nó được bao nhiêu?”
“Không phải vừa mới đi sao, đâu đã tới chín mươi ngày?… cậu say rồi, về ngủ một giấc đi… ngủ một giấc tỉnh dậy… là chín mươi ngày qua thôi…”
La Tuấn túm chặt vạt áo Dương Cửu, cố chấp nhìn hắn: “Anh vẫn đang gạt tôi đúng không? Tôi đợi lâu như vậy, rõ ràng anh đồng ý sẽ về rồi… rõ ràng anh đã đồng ý với tôi rồi, anh gạt tôi rằng anh sẽ về, anh gạt tôi… anh gạt tôi…”
Hắn ú ớ nói tới nói lui đều chỉ là những câu vé máy bay của anh có chín mươi ngày sao anh không về nhà, có phải anh đang gạt tôi không, sao anh cứ phải gạt tôi… chỉ có ngần ấy, nhưng hắn nói liên tục không ngừng, như thể lo sợ hễ ngừng lời một giây là Dương Cửu trước mắt sẽ biến mất không tìm lại được nữa.
“… Xin lỗi.” Dương Cửu thấp giọng nói, “Xin lỗi…”
“Anh về nhà với tôi đi được không?” La Tuấn chụp lấy tay Dương Cửu, siết chặt trong tay mình, “Lần trước anh nói muốn ăn đậu phụ mới xay, tôi đã mở một phường làm đậu phụ cho anh rồi, mình cùng về ăn được không?”
Người uống say sức mạnh càng dữ dội, Dương Cửu bị hắn lôi thiếu chút nữa ngã nhào, vậy là La Tuấn cứ thế kéo hắn xềnh xệch, lảo đảo đi ra cổng. Lập tức Tiêu Trọng Giản xông đến, tách bọn họ ra, rồi dộng cho La Tuấn một đấm.
La Tuấn nghiêng ngả quơ hai tay, vừa nhận ra Tiêu Trọng Giản, hắn liền nghiến răng lao đến đấm lại, bịch! một tiếng trúng mặt Tiêu Trọng Giản: “Cút ngay! Đây không có việc của mi!”
Tiêu Trọng Giản cười gằn, hùng hổ đạp La Tuấn dúi dụi: “Ở đây không có việc của mày mới đúng chứ?!”
Phản ứng của La Tuấn vẫn rất nhanh nhẹn, vừa ngã lăn ra đất đã chồm ngay được dậy, rồi nhào tới đấm đá túi bụi Tiêu Trọng Giản. Tiêu Trọng Giản đâu dễ chịu thua, nhất thời hai người quần nhau loạn xạ, giữa lúc ấy thì Dương Cửu xông vào cản, kết quả là hắn cũng bị ăn một đấm trúng mũi, không biết của ai, hắn đau muốn gào lên, cơn giận trong lòng cũng bốc ngùn ngụt, nhác thấy Tiêu Trọng Giản đang định thò tay rút súng, lập tức hắn dang tay giáng cho Tiêu Trọng Giản một cái bạt tai.
Chát! một tiếng, Tiêu Trọng Giản quả thật giận điên người: “Cậu đánh tôi à? Cậu lại đánh tôi vì thằng ranh này hả?!”
Dương Cửu không nói không rằng, vung tay tát thêm cái nữa, mạnh đến mức khóe miệng Tiêu Trọng Giản rơm rớm rỉ máu.
——