Dương Cửu

Chương 7 :

Ngày đăng: 12:49 18/04/20


Tối đó Dương Cửu đang coi TV với La Tuấn trong phòng bệnh, hai thầy trò tưng bừng hào hứng xem talk show “Khang Hy đến đây”, vừa xem vừa cười ha hả. Đột nhiên di động của Dương Cửu đổ chuông, hắn bắt máy luôn không buồn nhìn, vui vẻ nói: “A lô?”



“Cậu Cửu.”



Dương Cửu hỏi: “Gì gì? Tiếng TV to quá trời, La Tuấn bây cho bé bé lại coi… Ai hở ai hở? Việc gì nói lẹ đê!”



“Cậu Cửu!”



Dương Cửu à lên một tiếng, đã nhớ ra giọng này là ai: “Ông già Chu! Ông có việc gì đó?”



La Tuấn đương cầm cái điều khiển TV, vừa nghe vậy đã vội vểnh tai lắng nghe.



“Cậu Cửu, Tiêu Trọng Giản muốn ly hôn.”



Dương Cửu sửng sốt ngây người mất mấy giây, rồi chậm rãi nói: “… Ông già à, ông bấm lộn số rồi, ly hôn thì đi kiếm luật sư chứ, tìm tôi làm gì?”



Chu lão gia đã muốn trầm giọng: “Cậu Cửu cậu đừng giả vờ hồ đồ, đây Tiêu Trọng Giản đang ngồi cạnh ta đây, nó nói nó ly hôn vì cậu, cậu nói rõ ra một câu đi!”



“… Vì tôi? Nào tôi có giành vợ anh ta đâu…”



Ai nghe vậy rồi cũng có thể tưởng tượng ra vẻ mặt bối rối vô tội của Dương Cửu. Bộ dạng ấy thật giống như một cây gai sắc nhọn, đâm thấu vào lòng dạ nóng hổi yếu đuối của người ta, khiến người ta quằn quại đau đớn.



Chu lão gia bồi thêm một câu trước khi cúp máy, ông ta nói rành rọt từng chữ: “Cậu Cửu, Tiêu Trọng Giản nói nó yêu cậu.”



Đầu dây bên kia mơ hồ nghe được tiếng TV ồn ào, lại thêm cả tiếng cười ầm ĩ và tiếng hét hò rất cường điệu, nhộn nhạo xa xôi như không đúng thật vậy. Qua mấy giây nữa, giọng Dương Cửu mới vang lên, nhạt nhẽo bình thản, “… Tôi biết rồi, còn chuyện gì nữa không?”



Chu lão gia nói: “Vậy thôi.” rồi cúp máy, quay lại nhìn Tiêu Trọng Giản.


“Xem ra sức hấp dẫn của tôi không thường nha.” Dương Cửu hớn hở vớ gương soi soi.



Ivy giật cái gương, vén vén lại tóc, rồi chậm rãi hỏi: “Cảm động chưa?”



“Khóc đến nơi nè~”



“Giỏi thì cậu khóc tôi xem a.”



Ivy lại quay ngoắt đi soi gương vuốt tóc tiếp, một hồi sau không nghe động tĩnh gì, mới quay lại thấy Dương Cửu đương ngồi im trên giường, mặt mày tiu nghỉu, chẳng còn chút nào bộ dạng hơn hớn lả lơi mọi ngày, thái độ tuyệt nhiên im lìm ảm đạm.



Ivy tự nhiên phát hoảng, còn chưa kịp nói gì, Dương Cửu đã cười nhạt, rồi hạ giọng nói: “Thật tình tôi không khóc được.”



Ivy mấp máy môi tính nói gì, nhưng Dương Cửu đã chặn lời: “Tôi sẽ đi nói chuyện với La Tuấn, nhưng có rất nhiều việc… rất nhiều việc tôi không thể kiểm soát. Nếu chỉ nằm trong tay tôi, thì tôi đã muốn bọn họ đều được yên ổn, mà thực tình đều là chuyện đã qua rồi…”



Nói đến mấy lời cuối thì giọng đã thoáng nghe ra chút nghẹn ngào. Ivy nào giờ chưa từng thấy tên này có thái độ kiểu ấy, thành ra cũng sững người, một hồi thì luống cuống không biết tay chân để vào đâu, hắn bối rối đứng dậy: “Nè cậu, cậu đừng có vậy a, là tôi tiện miệng nói vậy thôi a…”



“Chuyện cũ cả rồi, nhiều khi tôi nghĩ đến La Vinh Thận, mà cả gương mặt cậu ta thế nào cũng nhớ không ra…”



Ivy cuống quýt bỏ gương xuống, rối rít an ủi: “Không sao không sao! Thật tình không sao mà! Ý tôi không phải vậy đâu, Tiêu Trọng Giản đời nào chịu thua dễ dàng vậy chứ, hơn nữa không có cậu rồi kiểu gì bọn họ chẳng bỏ cuộc, cậu đừng như vậy, đừng có vậy mà…”



Dương Cửu có vẻ cảm động, giơ tay níu tay hắn như tính nói gì nữa, lập tức Ivy nhảy dựng lên như mèo bị đạp đuôi, líu lưỡi rối rít nói được một câu “Tôi có việc tôi về trước nghen!” rồi ba chân bốn cẳng chạy biến khỏi phòng bệnh.



Dương Cửu nhìn chăm chăm theo bóng lưng Ivy, tận đến khi hắn chạy khuất xuống cầu thang. Hắn vẫn ngồi thừ người trông theo hướng đó, một lát sau mới đột nhiên phì cười, rồi thì cứ thế lăn ra giường ôm bụng cười sằng sặc.



“Ngây thơ a! Thiệt ngây thơ quá a! Ôi chết mất mẹ ơi! Ivy! Cưng thật là ngây thơ quá cỡ mà…”



—–