Dương Cửu
Chương 8 :
Ngày đăng: 12:49 18/04/20
Dương Cửu thật vất vả lăn lóc đến hết mùa thu, được vỗ đến mập mạp trơn tru, ngày nào cũng ở tịt trong bệnh viện chòng ghẹo các bé y tá loli, rảnh rỗi muốn xù lông. La Tuấn bận tối mắt cả ngày ở công ty, thấy bộ dạng lão yêu nghiệt đó cả buổi chiều chỉ có uống cà phê với coi Arthur Schopenhauer thì phát bực mình, mà hễ bực lên là không hôm nào hắn không mò vào viện, uốn éo mè nheo đòi ăn đòi uống đòi mát-xa, chỉ thiếu điều bắt sư phụ hát ru cho mới chịu ngủ~
“Mình và cứ vỗ béo như này ít bữa nữa là vô lò được rồi~” Dương Cửu soi gương, xúc động dạt dào nói, “Tội nghiệp thân già này a, vất vả cả đời người nào giờ chưa có được hưởng phúc như này a… Nè bạn trẻ La Tuấn, chứ chừng nào bạn định cho thầy lên thớt mổ thịt hở?”
La Tuấn mới từ công ty về, mệt muốn xuội lơ, hắn uể oải thảy một tấm vé máy bay và quyển hộ chiếu cho Dương Cửu.
Dương Cửu bắt lấy, nhìn qua: “Không lý nào, đi châu Âu 90 ngày? Bây muốn cho thầy đi lưu vong tuốt ba cái vùng man di mọi rợ đấy ư?”
La Tuấn cười nhạt: “Ờ, đày anh đến mấy nước quỷ quái xa tít mù khơi, cho anh đi sênh ca với mấy em tóc vàng mắt xanh mũi lõ ở bển, tiện thể cải thiện mã gen giùm bọn họ một tí. Bất quá đừng có vui quên trời đất là được, hết 90 ngày mời thầy về tiếp tục bán mạng vì công ty.”
Dương Cửu làm như đã hiểu ra: “Này chính thị là bữa tối cuối cùng trong truyền thuyết.” Hắn trịnh trọng nhét vé máy bay và hộ chiếu vào ba lô, nghĩ ngợi một lát rồi lại lén lút mò vuốt vào túi áo khoác của La Tuấn, rút xấp chi phiếu ra đút luôn vào túi mình, mặt cười hí hửng rất chi hạ lưu.
“Tôi thấy rồi đó.” La Tuấn nói, không buồn quay đầu lại.
Dương Cửu lập tức lấy tập chi phiếu khỏi túi, nhét sâu vào trong áo, rồi giơ ra cái mặt nào khám đi khám đi để coi bây có dám khám không nè~
La Tuấn chỉ cúi đầu rửa mặt, mà đột nhiên hắn quăng cái khăn mặt qua một bên, hùng hổ bước tới chụp lấy hai vai Dương Cửu, rồi không nói không rằng ghì hắn vào ngực hôn. Nụ hôn đầy chất dã thú lẫn chút cảm giác ngây ngô, hôn từ đầu lưỡi đến khắp cả khuôn mặt, từ đuôi mày đến khóe môi, giống như mỗi chút mỗi muốn cắn rớt chóp mũi Dương Cửu.
Dương Cửu bị hôn muốn nghẹt thở, cười khanh khách đẩy hắn ra: “Đừng có giỡn a, bây như vầy mất mặt hệt như con Jack, vừa thấy khúc xương là nhiễu nước miếng chồm đến liếm loạn tùng bậy a…”
La Tuấn sầm mặt: “Jack là thế nào?”
“Là con chó giữ cửa ở Tiêu gia a.”
Mặt mày La Tuấn được thể càng khó coi tợn.
Dương Cửu vẫn hồn nhiên chưa nhận ra, hắn còn đương mơ mộng được xông xênh đi Châu Âu tán các em xinh tươi, y tá loli phương Đông đương nhiên ngon lành, cơ mà ở trong bệnh viện thì chỉ được nhìn, được mó máy tí chút cơ mà không thịt được a, về lâu về dài là rất chi có hại cho cơ thể nam nhi khỏe khoắn tâm lý lành mạnh a. Lão lưu manh hứng chí vác một ba lô đã ních chật cứng chi phiếu với thẻ tín dụng, đêm đó lại gọi điện cho hãng hàng không, nói khỏi đặt trước lịch trình vé của hắn.
La Tuấn trông hắn chạy loanh quanh hứng chí bừng bừng, chỉ mỉm cười.
Dương Cửu đột nhiên cười khổ.
Còn đường nào cho mình nữa đây? Hắn im lặng với suy nghĩ ấy trong đầu, rồi khép hai mắt lại.
Có rất nhiều chuyện, dù ta biết những gì ta từng nghĩ đều là sai lầm, ta cũng không bao giờ trở lại được như buổi ban đầu.
_
Sáng sớm hôm Dương Cửu ra sân bay, La Tuấn dời cuộc họp công ty lại, ra sân bay tiễn hắn. Dọc đường lão lưu manh ngồi nhắn tin tía lia, rất chi hạ lưu cà chớn từ biệt từng em y tá loli, di động thôi thì réo không ngừng nghỉ; đến sân bay rồi, hắn không buồn cầm theo một cái va-li hành lý nào, cứ thế tót xuống xe, rồi đứng ngoài vẫy tay rối rít với La Tuấn: “Về về khỏi tiễn, một lòng hiếu tâm của bây thầy đây hiểu rồi!”
La Tuấn hỏi: “Thật sự không cần tôi tiễn hả? Anh đã biết anh vào cửa nào chưa?”
Dương Cửu cười hắc hắc: “Thầy đây đương muốn bớt ít thời gian đi chào hỏi mấy em y tá đã.” nói rồi phất tay một cái, quay đầu đi thẳng.
La Tuấn nhìn hắn đi vào cửa tầng hai sân bay, cầu thang lên người qua đông đúc, hắn ngồi trong xe dõi theo bóng áo màu tro nhạt đến khi Dương Cửu đi khuất hẳn, hồi lâu vẫn không chớp mắt.
Tài xế quay lại hỏi qua vách kính: “Cậu chủ, về công ty chứ?”
La Tuấn gật đầu.
Tài xế khởi động máy, chiếc Benz màu đen quay đầu lẫn vào dòng xe tấp nập ngoài sân bay. La Tuấn quay lại nhìn một lát, trên môi khẽ hiện một nụ cười nhạt.
Tốt lắm, anh đi rồi, tôi đã có thể ra tay mà không cần lo lắng gì nữa.
——