Đường Đến Đám Cưới (On The Way To The Wedding)

Chương 1 :

Ngày đăng: 15:42 19/04/20


London, không xa đường St’ George, Quảng trường Hanover mùa hè, 1827.



Phổi anh bốc cháy.



Gregory Bridgerton đang chạy. Băng qua những con đường ở London, không quan tâm đến những cái nhìn tò mò của người đi đường, anh vẫn đang chạy.



Một nhịp điệu kỳ lạ, mạnh mẽ trong những chuyển động cùa anh - một hai ba bốn, một hai ba bốn - đẩy anh đi về phía trước trong khi toàn bộ tâm trí anh chỉ tập trung vào một điều và chỉ một điều duy nhất.



Nhà thờ.



Anh phải đến nhà thờ.



Anh phải dừng đám cưới lại.



Anh đã chạy được bao lâu rồi? Một phút? Năm phút? Anh chẳng thể biết được, mà cũng không thể nào tập trung được vào cái gì khác ngoài đích đến của anh.



Nhà thờ. Anh phải đến nhà thờ.



Nó hẳn đã bắt đầu lúc mười một giờ. Điều này. Sự kiện này. Điều này lẽ ra không bao giờ nên xảy ra. Nhưng dù sao thì cô ấy cũng vẫn đã tiến hành rồi. Và anh phải dừng nó lại. Anh phải dừng cô lại. Anh không biết làm thế nào, và anh chắc chắn là không biết tại sao, nhưng cố ấy đang làm điều đó, và nó là sai trái.



Cô ấy phải biết rằng điều đó là sai trái.



Cô ấy là của anh. Họ thuộc về nhau. Và cô ấy biết điều đó. Chết tiệt, cô ấy biết điều đó.



Đám cưới đã diễn ra bao lâu rồi? Năm phút? Mười phút? Hai mươi? Anh chẳng bao giờ quan tâm đến trước đây, và chắc chắc là chưa bao giờ nghĩ đến việc kiểm tra đồng hồ xem khi nào thì nó bắt đầu và kết thúc.



Chưa bao giờ nghĩ rằng anh cần đến cái thông tin này. Chưa bao giờ nghĩ rằng nó trở thành vấn đề nhiều đến như vậy.



Anh đã chạy bao lâu rồi? Hai phút? Hay mười?



Anh trượt chân tại góc phố rẽ qua đường Regent, càu nhàu một điều gì đó đại loại là để thay thế cho từ “Xin lỗi” khi anh va vào một quí ông ăn mặc đứng đắn và làm cái cặp của ông ta rớt xuống đất.



Thông thường, Gregory sẽ dừng lại để giúp người đàn ông, cố gắng sữa chữa lỗi lầm, nhưng không phải hôm nay, không phải sáng nay...



Không phải bây giờ.



Nhà thờ. Anh phải đến nhà thờ. Anh chẳng thể suy nghĩ gì khác. Anh không cần phải. Anh phải...



Chết tiệt. Anh trượt chân dừng lại bởi một cỗ xe cắt ngang trước mặt anh. Tay anh để thõng xuống bắp đùi - Không phải bởi vì anh muốn, mà vì cơ thể tuyệt vọng của anh yêu cầu như vậy. - Anh hợp một ngụm lớn không khí, cố gắng để làm giảm áp lực của tiếng hét trong cổ họng, cảm giác đốt cháy khủng khiếp, xé tan ra như là...



Cỗ xe đã di chuyển về phía sau và anh lại tiếp tục lần nữa. Bây giờ anh đã đến gần. Anh có thể làm điều đó. Không thể nhiều hơn năm phút kể từ khi anh rời khỏi nhà. Có thể là sáu. Cảm giác như là ba mươi phút, nhưng không thể nào quá bảy phút.



Anh phải dừng điều đó lại. Nó không đúng. Anh phải dừng nó lại. Anh sẽ dừng nó lại.



Anh có thể nhìn thấy nhà thờ. Ở phía xa, cái tháp chuông màu xám nhô lên trên nền trời màu xanh sáng. Ai đó đã treo những bông hoa lên chiếc đèn lồng. Anh không thể nói nó - là màu vàng hay trắng, chủ yếu màu vàng. Chúng tràn ra phía trước một cách tự do, bung ra từ chiếc giỏ. Có vẻ là một sự kiện vui vẻ, phấn khởi, và tất cà là sai. Đây không phải là một ngày phấn khởi. Nó không phải là một sự kiện đáng để chúc mừng.



Và anh sẽ dừng nó lại.



Anh chậm lại vừa đủ để không ngã dập mặt khi leo lên các bậc thang, và sau đó giật mạnh cánh cửa, mở rộng ra, rộng hơn nữa, hầu như không nghe tiếng đóng sầm lại khi nó va vào bờ tường. Có lẽ anh nên dừng lại để thở. Có lẽ anh nên đi vào một cách yên lặng, cho anh một khoảng thời gian để đánh giá tình hình, để đánh giá xem họ đang ở bao xa.



Nhà thờ hầu như yên lặng. Vị linh mục ngưng nói, và tất cả mọi người ngồi ở các hàng ghế đều xoay lại cho đến khi mặt họ đều nhìn về phía sau.



Nhìn vào anh.



“Đừng”, Gregory hổn hển, nhưng anh đang hít thở gấp gáp, anh hầu như không nghe thấy từ nào.



“Đừng”, anh nói, lần này to hơn, nắm chặt lấy cạnh của những chiếc ghế khi anh đi loạng choạng đi về phía trước. “Đừng làm điều đó”.



Cô không nói gì, nhưng anh nhìn cô. Anh nhìn cô, miệng cô mở to với cơn sốc. Anh nhìn thấy bó hoa rơi xuống từ tay cô, và anh biết - vì Chúa, anh biết rằng cô đã ngưng thở.



Cô trông đẹp tuyệt. Mái tóc vàng óng dường như bắt lấy ánh sáng, và nó sáng lên lộng lẫy đã lấp đầy trong anh với một sức mạnh. Anh đi thẳng đến, vẫn còn hít thở khó khăn, nhưng anh đã có thể đi mà không cần sự trợ giúp, đi ra khỏi những hàng ghế.



“Đừng làm điều đó”, anh nói lại lần nữa, di chuyển về phía cô với vẻ duyên dáng ngầm của một người đàn ông biết rõ những gì anh ta muốn.



Không ai biết phải làm gì.



Cô vẫn chẳng nói gì. Không ai nói gì cả. Điều đó thật kỳ lạ. Ba trăm con người bận rộn nhất London, tụ họp lại trong một tòa nhà, mà không ai có thể thốt ra một từ nào. Không ai có thể dứt cặp mắt khỏi anh khi anh đi vào lối đi chính giữa.



“Anh yêu em”, anh nói, ngay tại đây, ngay trước mặt tất cả mọi người. Ai quan tâm chứ? Anh sẽ không giữ nó trong bí mật. Anh sẽ không để cho cô cưới bất kỳ ai khác mà không chắc chắc rằng cả thế giờ biết cô nắm giữ trái tim anh.



“Anh yêu em”, anh nói lại lần nữa, và qua khóe mắt anh có thể thấy mẹ và em gái anh, ngồi im trên ghế, miệng họ há ra với cú sốc.



Anh vẫn bước. Dọc theo lối đi, mỗi bước thêm tự tin, thêm chắc chắn.



“Đừng làm điều này”, anh nói, bước ra khỏi lối đi và đi vào nơi hành lễ. “Đừng cưới anh ta”.



“Gregory”, cô thì thầm. “Tại sao anh làm điều này?”



“Anh yêu em”, anh nói, bởi vì đó là thứ duy nhất để nói. Nó là thứ duy nhất đáng bàn.




Bản thân Lucy không nghĩ rằng cô là một người đặc biệt nông cạn, và cô đã nhấn mạnh, khi có bất kỳ ai hỏi, rằng cô sẽ không hề do dự ném mình ra phía trước một chiếc xe ngựa vì người bạn thân thiết nhất của cô, nhưng cũng có một sự công bằng nào đó trong cái sự thật rằng hầu hết những cô gái tuyệt đẹp ở nước Anh đều có hai cái đuôi phía sau, hoặc ít nhất thì cũng có một cái nài đó trong bộ sưu tập của mình.



Đó là một lối nói ẩn dụ.



Và bây giờ ngay tại đây lại xuất hiện một cái khác nữa. Một người đàn ông, dĩ nhiên rồi, không phải cái đuôi. Cũng rất đẹp trai nữa. Cao, mặc dù không quá cao, với mái tóc màu nâu sáng và một nụ cười khá là vui vẻ. Và tia sáng lấp lánh trong đôi mắt anh ta, cái màu mắt mà cô không thể xác định một cách chính xác trong bóng tối lờ mờ.



Mà cũng chẳng thành vấn đề nếu như cô không thực sự nhìn thấy mắt anh, bởi vì anh đâu có đang nhìn vào cô. Anh đang nhìn Hermione, như tất cả những người đàn ông khác đều làm vậy.



Lucy mìm cười một cách lịch sự, thậm chí rằng cô cũng chẳng thể hình dung nổi là anh có để ý hay không, và chờ đợi anh cúi chào và tự giới thiệu.



Và rồi anh đã làm một việc khá là ngạc nhiên. Sau khi giới thiệu tên mình xong - cô nên biết rằng anh là một Bridgerton từ vẻ ngoài của anh - anh cúi xuống và hôn vào tay cô trước.



Hơi thở Lucy bị nghẹn lại.



Và rồi, dĩ nhiên, cô đã nhận ra anh đang làm gì.



Ôi, anh ấy thật tuyệt. Anh ấy thật sự rất tuyệt. Không gì, không có gì để một người đàn ông có thể chiếm được cảm tình của Hermione nhanh nhất ngoài việc thăm hỏi Lucy.



Thật quá tệ cho anh là trái tim Hermione đã có chủ rồi.



Ồ tốt thôi. It nhất thì cũng rất vui khi quan sát xem mọi thứ sẽ diễn tiến như thế nào.



‘Tôi là tiểu thư Hermione Watson,’ Hermione đang nói, và Lucy nhận ra rằng kế hoạch của công tử Birdgerton bội phần thông minh. Bằng cách hôn tay Hermione sau, anh có thể nấn ná thêm một chút, và cô ấy, thực sự là, cô ấy sẽ phải là người tự giới thiệu chính mình.



Lucy hầu như bị ấn tượng. Nếu chẳng còn gì khác, thì anh ấy rõ ràng là người đàn ông thông minh hơn hẳn số các quí ông còn lại.



‘Và đây là cô bạn thân nhất của tôi,’ Hermione tiếp tục, ‘quí cô Lucinda Abernathy.’



Cô ấy nói điều đó theo cái cách mà cô ấy đã luôn nói về nó, với tình yêu thương và lòng tận tâm, và có lẽ chính xác ở cái nét mặt rõ ràng đến tuyệt vọng, như thể cô muốn nói rằng - Vì Chúa, làm ơn hãy nhìn Lucy một cái đi nào.



Nhưng dĩ nhiên là chẳng bao giờ bọn họ làm thế. Chỉ trừ khi bọn họ muốn tìm lời khuyên liên quan đến Hermione, đến trái tim cô ấy, và để chiến thắng được nó. Khi chuyện đó xảy đến, mức yêu chuộng đối với Lucy luôn luôn ở thứ bậc cao. Công tử Bridgerton - công tử Gregory Bridgerton, Lucy thầm sửa lại, bởi vì ở đây, theo như những gì cô biết, có tổng cộng ba người nhà Bridgerton cả thảy, nếu không tính đến vị Tử tước, đương nhiên rồi - quay sang và khiến cô ngạc nhiên với một nụ cười thắng lợi và đôi mắt ấm áp. “Cô thấy thế nào, quý cô Lucinda?” anh thì thầm.



“Rất tuyệt, cảm ơn anh,” và rồi cô có thể tự đá cho mình một cái vì cô đã thực sự lắp bắp trước chữ cái “r” trong từ “rất”, nhưng vì Chúa, bọn họ không thèm nhìn lấy cô một lần nào sau khi đã quay sang nhìn chằm chú vào Hermione, chưa bao giờ.



Làm sao anh ta có thể thấy hứng thú với cô cơ chứ?



Không, không đời nào. Bọn họ có bao giờ như vậy đâu.



Mà thực ra thì, có vấn đề gì đâu nhỉ? Đương nhiên sẽ tuyệt diệu hơn nhiều nếu có một người đàn ông nào đó yêu cô điên cuồng và say đắm để làm nên một sự thay đổi. Thật đấy, cô sẽ không ngại để bận tâm đâu. Nhưng sự thật là, Lucy trên thực tế đã được đính ước với ngài Haselby và chuyện này đã được nhiều năm, và nhiều năm và nhiều năm rồi, bởi thế chẳng việc gì phải chìm trong mộng tưởng với người hâm mộ của cô cả. Chẳng dẫn đến đâu.



Và bên cạnh đó, chắc chắn đó không phải là lỗi của Hermione khi cô ấy được sinh ra với gương mặt của một thiên thần.



Bởi thế Hermione là nàng tiên cá, và Lucy là người bạn đáng tin cậy, và tất cả đều phù hợp với thế giới này. Nếu không phù hợp, vậy thì ít nhất cũng có thể đoán trước được kết cục rồi.



“Chúng tôi có lẽ nên tính anh vào những người tổ chức phải vậy không nhỉ?” Lucy cuối cùng cũng hỏi, bởi vì chẳng ai chịu nói gì một khi tất cả bọn họ đều đã hoàn thành những thủ tục chào hỏi cần thiết. “Rất hân hạnh được gặp anh.”



“Tôi e là không,” công tử Bridgerton trả lời. “Tôi cũng thích được chịu trách nhiệm cho các buổi tiệc tùng, nhưng tôi sống ở Luân Đôn.”



“Anh thật may mắn khi có Aubrey Hall trong gia đình anh,” Hermione lịch sự nói, “dù cho nó có là của anh trai anh đi chăng nữa.”



Và đó là lúc Lucy biết công tử Bridgerton yêu mến Hermione. Quên đi việc anh đã hôn bàn tay cô trước, hoặc anh đã thực sự nhìn cô khi cô nói điều gì đó, điều mà hầu hết những người đàn ông khác chẳng mấy bận tâm. Một người chỉ cần nhìn cái cách anh để ý đến Hermione khi cô ấy nói cũng đã biết rằng anh, cũng đã gia nhập vào cái đám đông đó rồi.



Đôi mắt anh thoáng đờ đẫn. Đôi môi hé ra. Và có một cảm xúc mãnh liệt ở đây, như thể anh muốn nhấc Hermione lên và bước dài xuống ngọn đồi cùng với cô ấy, chết tiệt đám đông và khuôn phép đi.



Bởi vì dám phản đối cái cách anh nhìn cô ấy, điều sẽ rất dễ dàng được liệt vào danh sách những việc không mấy đúng đắn. Hoặc có lẽ thế này - Tại sao các người lại cản đường ta, để ngăn ta không được ôm Hermione vào lòng và sải chân xuống ngọn đồi với nàng, hỡi đám đông với khuôn phép chết tiệt kia?



Đó không phải là sự thất vọng, đúng vậy. Chỉ là...không...không - không cảm thấy thoải mái mà thôi.



Nên dùng một cụm từ khác cho chuyện này. Thật đấy, nên dùng từ khác thôi.



“Lucy? Lucy?”



Lucy nhận ra với một chút xấu hổ khi cô đã không để ý đến cuộc trò chuyện.



Hermione tò mò nhìn chằm chằm vào cô, đầu cô ấy nghiêng đi theo kiểu của riêng cô ấy mà những người đàn ông luôn cho rằng rất là quyến rũ. Lucy đã thử một lần. Và cô chóng hết cả mặt.



“Sao cơ?” cô nói khẽ, bởi có vẻ cô nghe thấy một lời đề nghị nào đó.



“Công tử Bridgerton đã mời mình khiêu vũ,” Hermione nói, “nhưng mình đã nói với anh ấy là mình không thể.”



Hermione mãi mãi giả vờ về chứng đau mắt cá chân và cái đầu bị cảm lạnh đã khiến cô ấy không thể ra sàn khiêu vũ. Chuyện đó cũng tốt thôi, ngoại trừ tất cả những người hâm mộ cô ấy đều được cô ấy thảy qua cho Lucy. Chuyện đó đầu tiên thì cũng tốt, nhưng đã trở nên thường xuyên khiến Lucy ngờ rằng các quý ông bây giờ bắt đầu nghĩ rằng họ đang bị xô thẳng sang cho cô vì lòng thương hại, điều mà không thể xa hơn sự thật là bao nhiêu.



Lucy, nếu cô nói theo ý kiến hơi cá nhân một chútí, là một người nhảy khá giỏi. Và cũng là người nói chuyện cực kỳ có duyên luôn đấy nhé.



“Tôi rất lấy làm vinh hạnh khi được mời quý cô Lucinda một bản,” công tử Bridgerton nói, bởi vì, cũng đúng thôi, anh ấy còn thể nói điều gì khác nữa đây?



Và thế nên Lucy mỉm cười, không phải với toàn bộ sự chân thành, nhưng dù sao đi nữa cũng là một nụ cười, và đồng ý để anh dẫn cô vào sân trong.