Đường Đến Đám Cưới (On The Way To The Wedding)

Chương 12 :

Ngày đăng: 15:43 19/04/20


Trong chương này, chẳng có chuyện gì được giải quyết ổn thỏa hết.



Khi Gregory ngồi ăn điểm tâm vào sáng hôm sau, Kate đã ở đó, nét mặt quyết tâm và mệt mỏi.



“Chị xin lỗi”, là câu nói đầu tiên khi cô kéo cái ghế bên cạnh anh.



Điều gì đi kèm với lời xin lỗi này đây? Anh tự hỏi. Họ đã trở nên quá nhạy cảm vào mấy ngày vừa qua.



“Chị biết là em đã từng hy vọng..”



“Chẳng có gì cả”, anh cắt ngang, liếc nhanh vào đã thức ăn cô đã để ở phía bên kia của chiếc bàn. Cả hai ngồi xuống.



“Nhưng..”



“Kate”, anh nói, anh thậm chí còn không nhận ra giọng của chính mình. Giọng anh nghe già hẳn đi. Khó khăn hơn.



Cô im lặng, môi cô vẫn tách ra, như thể những lời cô định nói bị đông cứng lại ngay đầu lưỡi.



“Chẳng có gì,” anh lặp lại, và quay trở lại với đĩa trứng. Anh không muốn nói về nó, anh chẳng muốn nghe giải thích. Điều gì đã xảy ra thì cũng xảy ra rồi, và anh chẳng thể làm gì cho nó cả.



Gregory không chắc chắn là Kate đang làm gì khi anh tập trung vào đĩa thức ăn - có lẽ là nhìn quanh căn phòng, đánh giá xem liệu có người khách nào khác nghe được cuộc đối thoại của họ. Tất cả những gì anh nghe thấy là thỉnh thoảng cô cựa người trên ghế, thay đổi tư thế một cách vô thức trong trạng thái kìm nén cố không nói một điều gì đó.



Anh chuyển sang miếng thịt lợn muối.



Anh sau đó - Anh biết là cô không thể nào giữ im lặng lâu hơn được nữa - “Nhưng có phải em...”



Anh xoay người. Nhìn thẳng vào cô. Và nói một từ.



“Đừng”.



Trong một thoáng, cô chẳng có biểu hiện gì cả. Sau đó mắt cô mở to, và một góc miệng cô nhếch lên. Chỉ một chút. “Khi chúng ta gặp nhau thì em bao nhiêu tuổi nhỉ?” Cô hỏi.



Quỷ bắt cô đi. “Em không biết”, anh đáp một cách thiếu kiên nhẫn, cố nhớ lại cái đám cưới của chị dâu và anh trai mình. Phải nói là nó là cả một rừng hoa. Dường như anh đã bị hắt hơi cả một tuần sau đó. “Có lẽ là mười ba. Hay mười hai?”



Cô nhìn anh một cách hiếu kỳ. “Chị nghĩ là rất khó khăn khi người ta trẻ hơn so với anh trai mình quá nhiều”.



Anh đặt cái nĩa xuống.



“Anthony và Benedict và Colin - họ xếp thành một hàng. Chị luôn nghĩ, giống như vịt vậy, mặc dù chị chẳng bao giờ ngốc đến nỗi nói thẳng ra. Và sau đó - ờ. Em và Colin cách nhau bao nhiêu tuổi?”



“Mười tuổi”.



“Vậy sao”. Kate dường như ngạc nhiên, điều mà anh không thể chắc chắn khi anh chỉ nhìn thấy một phần.



“Colin và Anthony cách nhau sáu năm,” cô tiếp tục, một ngón tay đặt trên trán ra chiều suy nghĩ rất sâu. “Thực tế thì nhiều hơn một chút. Nhưng chị đồ rằng họ hầu như làm thanh một nhóm, với Benedict ở giữa.



Anh đợi.



“Ồ, không thành vấn đề,” cô nói mạnh mẽ. “Cuối cùng mọi người đều tìm được chỗ của mình trong cuộc đời. Bây giờ...”



Anh liếc nhìn cô kinh ngạc. Làm sao cô có thể thay đổi đề tài như vậy nhỉ? Trước đó anh chẳng có chút ý tưởng nào về việc cô đang nói về cái gì.



“Chị cho là chị phải nhắc em về những sự kiện xảy ra tối qua. Sau khi em đi khỏi.” Kate thở dài - gần như rên rỉ - lắc đầu. Quý bà Watson có một chút khó chịu vì cô con gái không được giám sát chặt chẽ, mặc dù gần như vậy, là lỗi của ai chứ? Và bây giờ bà ta khó chịu vì mùa lễ hội của tiểu thư Watson đã trôi qua trước khi bà ta có được cơ hội tiêu tiền vào một tủ áo mới. Sau rốt, bởi vì nó không phải như là cô ấy sẽ có một cuộc ra mắt đầu tiên bây giờ vậy.”



Kate dừng lại, đợi cho Gregory nói gì đó. Trán anh nhăn lại trong một cái nhún vai nhẹ, chỉ đủ để nói rằng anh sẽ không nói gì để thêm vào trong cuộc trò chuyện.



Kate đợi thêm một giây nữa, rồi tiếp tục:” Quý bà Watson đến gần như ngay lập tức khi được chỉ ra rằng Fennsworth tuy là một bá tước, nhưng lại quá trẻ”.



Cô dừng lại, cong môi. “Anh ta khá trẻ, phải không?”



“Không trẻ hơn em bao nhiêu”, Gregory nói, mặc dù tối hôm trước anh đã nghĩ Fennsworth thậm chí chỉ là một đứa trẻ.



Kate có vẻ muốn nói gì đó. “Không”, cô nói chậm rãi, “điều đó khác. Anh ta không.. Ồ, chị không biết. Mặc dù vậy...”



Tại sao cô lại thay đổi chủ đề khi mà cô bắt đầu nói đến những gì anh thực sự muốn nghe chứ?



“... lời hứa hôn đã được thực hiện”, cô tiếp tục nói nhanh hơn, “và chị tin rằng tất cả các bên liên quan đều hài lòng”.



Gregory ngờ rằng anh không được tính như là một bên liên quan. Và một lần nữa, anh cảm thấy bị kích động hơn cả những thứ khác. Anh không thích cảm giác bị hạ gục. Trong bất cứ hoàn cảnh nào.



À, tất nhiên ngoại trừ trong săn bắn. Anh mong ước bởi anh đã đầu hàng trong chuyện đó.



Tại sao nó chẳng bao giờ xảy ra cho anh, thậm chí chỉ một lần, rằng anh cuối cùng anh có thể có tiểu thư Watson cho mình? Anh đã chấp nhận rằng có thể sẽ khó khăn, nhưng với anh, nó đã xong rồi. Số mệnh đã định.


“Vân,” cô nói, sau một khoảng dừng lâu. “Richard muốn một cuộc khởi hành sớm.”



Gregory nhìn quanh. “Anh ấy ở đây ah?”



“Chưa. Tôi nghĩ anh ấy đang chào tạm biệt Hermione.”



“Ah. Vâng.” Anh hắng giọng. “Dĩ nhiên rồi.”



Anh nhìn cô, và cô nhìn anh, và họ im lặng.



Ngượng nghịu.



“Tôi muốn nói tôi xin lỗi.” anh nói.



Cô.. cô không cười. Anh không thể chắc chắc rằng biểu hiện của cô là cười, nhưng nó không phải. “Dĩ nhiên rồi.” cô nói.



Dĩ nhiên? Dĩ nhiên?



“Tôi chấp nhận.” Cô trông yếu ớt qua vai anh.



“Làm ơn, đừng nghĩ về nó nữa nhé.”



Đó là những gì Lucy phải nói, chắc chắc vậy, nhưng nó vẫn làm Gregory nổi cáu. Anh đã hôn cô, và nó là điều tuyệt diệu, và nếu anh muốn nhớ về nó, anh chắc sẽ làm vậy.



“Tôi sẽ gặp lại cô ở London chứ?” anh hỏi.



Cô nhìn lên anh, cuối cùng thì mắt cô cũng gắp ánh mắt anh. Cô đang tìm kiếm cái gì đó. Cô đang tìm kiếm điều gì đó ở anh, và anh không nghĩ là cô tìm thấy nó.



Cô trông quá ũ rũ, quá mệt mỏi.



Không giống cô chút nào.



“Tôi mong là anh sẽ,” cô đáp lại. “ Nhưng nó sẽ không giống nhau. Tôi đã đính hôn, anh thấy đấy.”



“Về nguyên tắc đã đính hôn,” anh nhắc cô, mỉm cười.



“Không”, cô lắc đầu, chậm rãi và cam chịu. “Hiện giờ tôi thực sự đã đính hôn. Đó là lý do tại sao Richard đưa tôi về nhà. Chú tôi đã hoàn tất bản cam kết. Tôi tin rằng tin đó sẽ được đăng sớm thôi. Nó đã được hoàn thành.”



Môi anh há ra ngạc nhiên. “Tôi hiểu,” anh nói, và tâm trí anh chạy đua. Chạy đua và chạy đua, và đã đến được thời điểm hiện tại. “Tôi mong muốn những gì tốt nhất cho cô,” anh nói, bởi còn gì anh có thể nói nữa đây?



Cô gật đầu, sau đó cô hướng về phía bải cỏ xanh rộng lớn ở phía trước căn nhà. “Tôi tin rằng tôi muốn đi dạo một vòng trong vườn. Tôi sẽ có một chuyến đi dài trước mắt.”



“Dĩ nhiên,” anh nói, lịch sự đua khuỷu tay cho cô. Cô không ao ước sự đồng hành của anh. Cô không thể bắt bản thân mình làm rõ ràng hơn nữa nếu như cô có nói ra bằng lời.



“Thật tốt khi quen biết anh,” cô nói. Mắt cô gặp mắt anh, và lần đầu tiên của cuộc nói chuyện, anh nhìn cô, nhìn rõ ràng mọi thứ trong cô, mệt mỏi và tổn thương. Và anh thấy cô đang nói lời tạm biệt.



“Tôi xin lỗi...” Cô dừng lại, nhìn ra mé vườn. Nơi có bức tường đá. “Tôi xin lỗi là mọi thứ đã không diễn ra như anh đã mong đợi.”



Tôi đã không mong, anh nghĩ, và anh nhận ra đó là sự thực. Anh có một tưởng tượng nhanh về cuộc đời anh nếu anh cưới Hermione Watson, và anh trở nên...



Buồn chán.



Lạy Chúa, tại sao đến giờ anh mới nhận ra nhỉ? Anh và tiểu thư Watson không phù hợp với nhau, và sự thật là, anh mới vừa rẽ sang một lối hẹp.



Anh không đời nào tin vào hành xử của mình trong lần tới nếu nó là cái gì đó liên quan đến trái tim, nhưng điều đó dường như thích hợp hơn với một cuộc hôn nhân ngu ngốc. Anh ngờ rằng Quí cô Lucinda sẽ cảm ơn anh vì điều đó, mặc dù anh không chắc chắn là tại sao. Cô không ngăn cản anh cưới tiểu thư Watson, thực tế là, cô khuyến khích nó hơn hết.



Nhưng bằng cách nào đó cô phải chịu trách nhiệm cho tình cảnh này của anh. Nếu có bất cứ điều gì trở nên thực hơn hết vào sáng hôm đó, thì đó chính là điều này.



Lucy quay trở lại với bãi cỏ. “Tôi sẽ làm một cuộc đi dạo”, cô nói.



Anh gật đầu chào và nhìn cô khi cô đi khuất. Tóc cô được quấn gọn thành một búi nhỏ, một lọn tóc bắt lấy ánh nắng mặt trời ánh lên màu như mật ong và bơ.



Anh đợi thêm chút nữa, không phải là vì anh trông đợi cô quay lại, hoặc thậm chí là bởi vì anh hy vọng cô sẽ quay lại.



Nó chỉ là phòng khi như vậy thôi.



Bởi vì cô có thể. Cô có thể quay lại, và cô có thể có gì đó để nói với anh, và sau đó anh đáp lại, và cô có thể...



Nhưng cô đã không. Cô tiếp tục bước đi. Cô không quay lại, không nhìn lại phía sau, và vì vậy, anh trải qua những phút cuối nhìn theo phía sau cổ cô. Và tất cả những gì anh có thể nghĩ là...



Thứ gì đó không đúng lắm.



Nhưng bằng tất cả cuộc sống của anh, anh không biết là cái gì.