Đường Đến Đám Cưới (On The Way To The Wedding)

Chương 8 :

Ngày đăng: 15:43 19/04/20


Trong chương này, nữ nhân vật chính của chúng ta biết một sự thật về anh trai mình (nhưng không tin tưởng lắm). Nam nhân vật chính của chúng ta biết một bí mật về tiểu thư Watson (nhưng không quan tâm tới nó), và cả hai biết sự thật về nhau (nhưng không ai chịu nhận ra nó)



Một giờ sau, Gregory vẫn tán thưởng bản thân về sự kết hợp siêu việt giữa chiến lược và thời gian dẫn tới chuyến dạo chơi với tiểu thư Watson.



Họ đã có một quãng thời gian hoàn toàn đáng yêu, và ngài Fennsworth có - well, Fannsworth có thể cũng có một thời gian hoàn toàn đáng yêu, nhưng như thế, là với em gái là bạn đồng hành, chứ không phải Hermione Watson đáng yêu.



Chiến thắng thật ngọt ngào.



Xin thề rằng, Gregory đã dẫn cô đi dạo quanh vườn Aubrey Hall, đặc biệt ấn tượng là họ, cả hai, với hiểu biết nghèo nàn về vườn tược của anh, đã gọi tên được sáu loại hoa khác nhau.



Gồm cả cây phi yến, tất nhiên, dù sự thật là quý cô Lucinda mới là người gọi tên nó. Những cái tên còn lại, thật dễ dàng khi đó là: hoa hồng, hoa cúc, hoa mẫu đơn, hoa dạ hương, và cỏ. Sau tất cả, anh nghĩ anh không nợ nần gì cả.



Tiểu thư Watson thể hiện là một người bầu bạn ấm cúng. Cô không thể thở dài hay nhiếc mắng, nhưng đã cất bỏ vẻ lịch sự khách sáo, và thậm chí có hai lần anh có thể khiến cô cười.



Cô không làm gì khiến anh cười, và anh cũng không dám chắc là cô ấy định làm thế, nhưng anh hiển nhiên là cười hài lòng. Nhiều hơn là một lúc. Đó là một điều tốt. Thật sự. Còn hơn là hài lòng về sự thông minh của anh.



Anh khám phá rằng còn hơn cả khó thở khi nhìn vào cổ của tiểu thư Watson từ phía sau.



Gregory cau mày, ngừng cuộc dạo chơi một mình xuống hồ.



Nó còn hơn là một phản ứng lạ. Và chắc chắn khi anh nhìn thấy cổ cô từ phía sau sáng nay. Có phải cô đang chạy phía trước để ngửi một bông hoa? Hmmm, có lẽ không. Anh không thể nhớ lại rõ rệt. “Ngày tốt lành, ngài Bridgerton.”



Anh quay lại, ngạc nhiên thấy quý cô Lucinda đang ngồi trên một băng ghế đá. Đó là một chỗ trống đặt một chiếc ghế bắng, chắng có gì phía trước ngoài mấy cành cây. Nhưng có lẽ chính là vì thế. Quay lưng lại với ngôi nhà - và cả những người sống ở đó. Chị gái Francessca thường nói rằng sau một hay hai ngày nghỉ ngơi cùng gia đình Bridgerton, cây có thể là một người đồng hành tốt.



Quý cô Lucinda thoáng cười. Anh bất ngờ thấy cô trông không có vẻ như bình thường.



Đôi mắt cô trông mệt mỏi, và dáng điệu cũng uể oải. Nom có vẻ tổn thương, anh nghĩ vậy, thật không ngờ. Anh trai cô hẳn đã mang đến những tin tức không vui.



“Trông cô ủ rũ quá,” anh nói, lịch lãm đi tới chỗ cô.



“Tôi ngồi cùng được không?”



Cô gật đầu, thoáng cười. Nhưng đó không hẳn là một nụ cười. Không hẳn.



Anh ngồi xuống cạnh cô.



“Cô vừa nói chuyện với anh trai?”



Cô gật đầu.



“Anh ấy mang tới vài tin tức gia đình. Nó... không quan trọng lắm.”



Gregory nghiêng đầu tỏ vẻ quan tâm. Cô đang nói dối, rõ ràng thế. Nhưng anh không định đào bới. Nếu cô ấy muốn chia sẻ, cô ấy đã nói. Và ngoài ra thì, đó không phải là việc của anh. Mặc dù anh khá tò mò.



Cô nhìn chằm chằm vào khoảng không phía trước, có lẽ là những cái cây.



“Chỗ này thật dễ chịu.” Cô nói với vẻ hờ hững.



“Đúng vậy,” anh nói. “Có một cái hồ ở ngay sau rặng cây này. Tôi thường tới đó khi muốn suy ngẫm.”



Cô đột ngột quay lại nhìn anh.



“Anh ư?”



“Sao cô có vẻ ngạc nhiên vậy?”



“Tôi - tôi không biết.” Cô nhún vai.



“Tôi thấy anh không có vẻ là người như vậy.”



“Để nghĩ?” well, hẳn vậy.



“À tất nhiên không,” Cô cáu kỉnh nhìn anh.



“Ý tôi là kiểu người phải đi xa như vậy để suy nghĩ.”



“Thứ lỗi cho tôi vì thói tự phụ của mình. Nhưng trông cô cũng không giống như kiểu người như thế.”



Cô nghĩ về điều đó trong giây lát.



“Tôi không phải kiểu người đó.”



Anh tặc lưỡi.



“Hẳn là cô vừa có một cuộc trò chuyện không mấy dễ chịu với anh trai cô.”



Cô chớp mắt ngỡ ngàng. Nhưng cô không định nói thêm về điều đó. Lại một lần nữa, cô không còn là chính mình.



“Anh định tới đây để suy ngẫm về điều gì vậy?” cô hỏi.



Anh mở miệng định nói, nhưng chưa kịp thốt ra thì cô đã nói,



“Hermione, tôi đoán vậy.”



Chẳng có lý gì phải chối cả.



“Anh trai cô yêu cô ấy.”




Lucy quay ngoắt lại. “Sao nghe giống như một lời lăng mạ vậy?”



“Vậy ư? Tôi cam đoan với cô là nó không có ý như vậy.”



Cô nhìn anh chằm chằm, đầy nghi ngờ và lâu đến mức, cuối cùng, anh phải giơ tay đầu hàng.



“Đó là một lời tán dương. Tôi thề đấy,” anh nói.



“Một cách miễn cưỡng.”



“Hoàn toàn không!”



Anh liếc nhìn cô, rõ ràng là cố nhịn cười.



“Anh đang cười nhạo tôi.”



“Không,” anh khăng khăng, và sau đó, dĩ nhiên, anh phá lên cười.



“Xin lỗi, bây giờ thì đúng là vậy.”



“Ít nhất anh có thể tỏ ra lịch sự và nói rằng anh đang cười cùng tôi.”



“Tôi có thể.” Anh nhe răng toe toét, ánh mắt ma mãnh.



“Nhưng như thế là nói dối.”



Cô gần như đập mạnh vào vai anh.



“Oh, cô thật đáng sợ.”



“Khốn khổ vì anh trai tôi, tôi chắc thế”



“Thật sao?”



Lucy chưa bao giờ cảm thấy khốn khổ vì sự tồn tại của ai, và âm thanh thì còn hơn cả là thỉnh cầu.



“Như thế nào cơ?”



“Oh, như mọi khi. Tôi cần phải ổn định, tìm ra mục tiêu cuộc đời, hòa mình vào đó.”



“Hôn nhân?”



“Đúng thế đấy.”



“Đó là lý do tại sao cô yêu mến Hermione đến vậy?”



Anh dừng lại - một chút thôi. Nhưng nó là thế.



“Không,” anh nói. “Hoàn toàn là một điều khác.”



“Tất nhiên rồi,” cô nói nhanh, cảm thấy thật ngu ngốc.



Đêm trước anh đã nói tất cả với cô về điều đó - về việc khi tình yêu tới, không có cách nào để tránh. Anh không muốn Hermione chỉ để làm vui các ông anh, anh muốn Hermione vì anh không thể không muốn cô. Và điều đó khiến cô thấy hơi cô đơn.



“Chúng ta đã về tới nơi,” anh nói, bước tới cánh cửa của phòng vẽ, trong khi cô thậm chí chưa hề nhận ra mình đã đến nhà.



“Vâng, rõ là vậy.” cô nhìn cánh cửa, sau đó nhìn anh, rồi tự hỏi tại sao lại cảm thấy lúng túng khi phải chào tạm biệt nhau vậy.



“Cảm ơn sự bầu bạn của cô.”



“Tôi cũng rất hân hạnh.” Lucy bước về phía cánh cửa, rồi quay lại đối diện anh.



“Oh!”



Anh nhướn mày. “Có gì không phải à?”



“Không. Nhưng tôi phải xin lỗi - tôi đã khiến anh phải quay về. Anh nói rằng anh muốn xuống hồ - khi anh muốn suy nghĩ. Vì tôi mà anh đã không đi được.”



Anh nhìn cô đầy tò mò, khẽ nghiêng đầu.



Và đôi mắt của anh - oh, ước gì cô có thể miêu tả được nó. Nhưng cô không thể, bởi chính cô cũng không hiểu, không thể thấu hiểu được tại sao đôi mắt đó khiến cô bất giác nghiêng đầu như anh, và tại sao nó khiến cô muốn khoảnh khắc này kéo dài... nữa... nữa... suốt cả cuộc đời.



“Anh muốn một chút riêng tư cho mình chứ?” cô dịu dàng hỏi...quá dịu dàng đến mức thầm thì. Anh chậm chạp lắc đầu.



“Đã từng,” anh nói, âm thanh như thể lời nói đó đến từ đâu đó, như thể mới mẻ với chính anh, mà anh không ngờ tới.



“Đã từng,” anh nhắc lại. “nhưng bây giờ thì không.”



Cô nhìn anh, và anh nhìn cô.



Một ý nghĩ bừng lên trong đầu cô - anh không biết tại sao.



Anh không biết tại sao anh không còn muốn là chính mình nữa.



Và cô không biết tại sao điều đó lại có ý nghĩa thế.