Đường Đến Đám Cưới (On The Way To The Wedding)
Chương 9 :
Ngày đăng: 15:43 19/04/20
Đêm mai sẽ diễn ra vũ hội hóa trang.
Đó là một trận hoành tráng, không quá quá hoành tráng, tất nhiên - Anthony sẽ không chịu được sự hỗn loạn quá mức trong quãng thời gian dễ chịu ở nông thôn của anh. Tuy nhiên, đó là điểm sáng cho tuần hội hè trong nhà này.
Tất cả các vị khách sẽ ở đây, cùng với khoảng một trăm người tham dự hoặc thêm - một từ London xuống, một vài đi thẳng từ những ngôi nhà ở nông thôn. Tất cả những phòng ngủ đều huy động cho những vị khách, và thậm chí ngay cả thế, một số khách vẫn phải ở nhờ nhà hàng xóm, hoặc một vài người kém may mắn hơn, phải ở nhà trọ quanh đây.
Ý tưởng ban đầu của Kate là một vũ hội hóa trang - cô sẽ biến mình thành Medusa (chẳng ai ngạc nhiên) - nhưng cuối cùng ý tưởng đó đã phải hủy bỏ sau khi Anthony nhấn mạnh rằng nếu cô thích cách đó, anh sẽ tự chọn trang phục cho mình.
Ánh nhìn của anh mang một ẩn ý rõ ràng đến mức, ngay lập tức, cô tuyên bố rút lui.
Sau đó, cô nói với Gregory rằng anh cậu vẫn chưa thể quên được việc cô hóa trang anh ấy thành thần ái tình Cupid vào vũ hội hóa trang năm ngoái tại Billington.
“Bộ trang phục quá trong sáng?” Gregory lẩm bẩm.
“Nhưng tích cực mà nói,” cô trả lời, “Chị biết chính xác anh ấy phải trông thật baby. Hoàn toàn đáng yêu, thật thế.”
“Cho đến tận bây giờ,” Gregory nói với vẻ sợ hãi, “em mới biết chính xác là anh trai em yêu chị đến mức nào”
“Một chút thôi.” Cô cười và gật đầu.
“Một chút thôi, thật đấy.”
Cuối cùng, thỏa hiệp đưa ra là: không trang phục hóa trang, chỉ mặt nạ thôi.
Anthony không bận tâm đến mặt nạ lắm. Thậm chí nó còn giúp anh tránh được những trách nhiệm của chủ nhà khi anh đeo nó vào (Ai sẽ chú ý tới sự vắng mặt của anh chứ?), và Kate bắt tay vào làm một chiếc mặt nạ theo phong cách Medusa với những con rắn lao ra mọi hướng. (Cô đã không thành công.)
Vì Kate cứ khăng khăng nên Gregory phải tới phòng khiêu vũ đúng 8 giờ 30, giờ bắt đầu đêm khiêu vũ.
Điều đó có nghĩa, tất nhiên, rằng khi tới nơi thì chỉ có anh, anh trai Anthony, và Kate, nhưng có rất nhiều người hầu đi lại nên trông không quá vắng vẻ, và Anthony tuyên bố rằng bản thân anh rất thích buổi gặp mặt này.
“Thật tốt khi không phải chen lấn,” anh nói đầy hạnh phúc.
“Anh lấy đâu ra bài phát biểu phi xã hội này vậy?” Gregory nói, nâng một ly champage từ bàn tiệc.
“Không hẳn là thế.” Anthony nhún vai.
“Đơn giản là anh mất kiên nhẫn với bất cứ thái độ ngu ngốc nào.”
“Anh ấy chưa đủ già.” Vợ anh xác nhận.
Nếu Anthony có bất kỳ phản đối nào với nhận xét của vợ, thì rõ là anh ấy đã không thể hiện ra.
“Đơn giản là anh từ chối việc giao thiệp với bọn ngốc,” anh nói với Gregory. Mặt anh sáng bừng.
“Trách nhiệm xã hội của anh vừa giảm đi một nửa.”
“Còn có ý nghĩa gì nữa đối với một người sỡ hữu một tước hiệu nếu như anh ta không thể từ chối lời mời của ai đó chứ?” Gregory nhăn nhó.
“Chính thế,” Anthony đáp lại “Chính thế.”
Gregory quay sang Kate. “Chị có tranh cãi gì không?”
“Oh, nhiều là đằng khác,” cô trả lời, nghển cổ như để kiểm tra toàn phòng khiêu vũ xem có thảm họa nào xảy ra vào phút chót không.
“Chị luôn có nhiều phản biện đấy.”
“Đấy là sự thật,” Anthony nói.
“Nhưng cô ấy biết cuộc chiến nào cô ấy không thể thắng.”
Kate quay lại phía Gregory mặc dù những lời nói của của rõ ràng nhằm vào chồng. “Điều chị biết đó là nên chọn cuộc chiến nào.”
"Đừng để ý" Anthony nói. “Đó là cách cô ấy chấp nhận thất bại.”
“Anh ta vẫn tiếp tục,” Kate nói vu vơ, “kể cả khi anh ta biết rõ cuối cùng, tôi luôn thắng.”
Anthony nhún vai, nhe răng cười với cậu em.
“Cô ấy đúng, hẳn rồi.” Anh uống cạn ly.
“Sẽ chẳng việc gì phải đầu hàng nếu như không có cuộc chiến nào.”
Gregory chỉ còn biết cười trừ. Nhìn họ cãi nhau thật ngộ nghĩnh. Anh ghen tị với điều đó.
“Việc tán tỉnh của em đến đâu rồi?” Kate hỏi anh.
Anthony vểnh tai nghe. “Tán tỉnh?” anh lặp lại, mặt hếch lên kiêu ngạo theo kiểu Tuân-theo-tôi-Tôi-là-Tử-tước.
“Ai vậy?”
Gregory bắn cho Kate một tia nhìn cáu giận. Anh không muốn bày tỏ cảm xúc với anh trai. Anh không hoàn toàn biết tại sao, chỉ chắc một phần vì anh không thật sự gặp Anthony những ngày qua.
Nhưng còn hơn thế.
Nó chỉ là, không phải điều mà một người muốn chia sẻ với anh trai mình. Đặc biệt khi người đó còn giống một người cha hơn là một người anh.
Không nên đề cập đến...
Nếu anh không thành công...
Well, anh không muốn gia đình biết tường tận chuyện này.
Nhưng anh sẽ thành công. Tại sao phải nghi ngờ bản thân chứ? Hơi sớm, khi mà tiểu thư Watson vẫn coi anh như một sự rầy rà nho nhỏ. Anh cần phải có kết quả chắc chắn.
Không có lý gì - khi mà tình bạn của họ đang nảy nở - anh lại nghi ngờ bản thân.
Kate phớt lờ sự tức giận của Gregory. “Em rất thích thú khi anh không biết điều gì đó.” Cô nói với chồng.
“Đặc biệt là khi anh muốn biết.”
“Đó là một sai lầm nghiêm trọng”
Cô giật mạnh tay, nhưng anh không buông ra.
“Đừng coi tôi như trẻ con thế,” cô rít lên.
“Không hề. Tôi chỉ khuyên cô.”
Miệng cô hé mở. Run rẩy.
Gregory chìm đắm trong hình ảnh đó, tan biến hết mọi bực bội trước đó.
“Không thể chịu nổi anh,” cô nói, lấy lại tự chủ.
Anh nhún vai. “Thỉnh thoảng.”
“Nói dối.”
“Thôi được, quý cô Lucinda.”
Cô nheo mắt nhìn anh, “Tôi không muốn nói chuyện với anh một chút nào nữa.”
“Mãi mãi?”
“Tôi đi tìm phu nhân Bridgerton,” cô tuyên bố.
“Em đang tìm chị à? Có việc gì vậy?”
Đó là giọng nói cuối cùng mà Gregory muốn nghe thấy trong đời. Anh quay lại. Kate đang đứng trước mặt hai người, nhíu mày chăm chú nhìn.
Không ai mở lời.
Kate liếc nhìn tay Gregory, vẫn đang siết chặt cổ tay quý cô Lucinda. Anh vội vàng buông ra.
“Có điều gì đó tôi nên biết chăng?” Kate hỏi, giọng cô là sự pha trộn hoàn hảo giữa một thẩm phán và một vị chủ nhà.
Gregory chợt nhớ rằng chị dâu anh có thể xuất quỷ nhập thần khi cô muốn.
Quý cô Lucinda - tất nhiên - nói ngay lập tức.
“Công tử Bridgerton cảm thấy Hermione đang gặp nguy hiểm.”
Thái độ của Kate thay đổi lập tức. “Nguy hiểm? Ở ngay đây?”
“Không,” Gregory gầm gừ, mặc dù đó chính là điều anh nghĩ - tôi sẽ giết cô.
Quý cô Lucinda nói thêm. “Tôi không nhìn thấy cô ấy một lúc rồi.” cô bực tức nói tiếp. “Chúng tôi đến cùng nhau, nhưng là từ một tiếng trước.”
Kate liếc nhìn ra ngoài cửa. “Cô ấy cỏ thể ở ngoài vườn? Khá nhiều người đã tản bộ ra đó.”
Quý cô Lucinda lắc đầu. “Tôi không thấy cô ấy. Tôi đã xem ngoài đó rồi.”
Gregory không nói gì. Ánh mắt bừng bừng sát khí.
Và tất nhiên, anh có thể nói gì để dừng được chuyện này chứ?
“Không ở ngoài sao?” Kate nói.
“Tôi không thấy có điều gì bất ổn cả,” quý cô Lucinda nói. “nhưng công tử Bridgerton thì rất lo lắng.”
“Cậu ta à?” Kate quay sang nhìn cậu.
“Tại sao vậy?”
“Chúng ta có thể nói sau được không?” Gregory gầm gừ.
Kate lập tức gạt bỏ anh và nhìn sang Lucy “Tại sao cậu ta phải lo lắng?”
Lucy ngậm tăm. Và sau đó khẽ nói, “Tôi nghĩ cô ấy đi cùng anh trai tôi.”
Kate tái mặt đi. “Không tốt chút nào.”
“Richard sẽ không làm gì vô phép cả,” Lucy khăng khăng. “Tôi thề đấy.”
“Anh ta yêu cô ấy,” Kate nói.
Gregory im lặng. Một chiến thắng chưa bao giờ kém ngọt ngào như thế. Lucy hết nhìn Kate tới Gregory, đầy hoang mang.
“Không,” cô thầm thì. “Không, chị nhầm rồi.”
“Tôi không nhầm.” Giọng Kate đầy nghiêm trọng. “Và chúng ta phải tìm ra họ. Nhanh chóng.”
Kate quay lại và lập tức sải bước tới cửa. Gregory theo sau, những bước chân dài nhanh chóng đuổi kịp.
Quý cô Lucinda như đóng băng trong giây lát, rồi nhanh chóng rượt theo họ.
“Anh ấy sẽ không làm gì chống lại Hermione,” cô nài nỉ.
“Tôi chắc đấy.” Kate dừng lại. Nhìn quanh.
Bộ mặt chính trực của Lucy đượm buồn, cô cảm thấy như trong giây phút này, cô bé đã bớt ngây thơ trong suy nghĩ và Kate, hối tiếc vì đã gây ra chấn động cho Lucy.
“Có thể anh ta không phải,” Kate vội nói. Bắt buộc phải nói. Kate không định nói thế, những từ ngữ xa lạ thốt ra.
“Anh ta có thể không - chị đang - “ Gregory chợt trông thấy khoảnh khắc cô nhận ra điều đó. Mắt cô, không nao núng, nhưng chưa bao giờ xám đến thế. Một cú đánh.
“Chúng ta phải tìm họ.” Lucy thì thâm. Kate gật đầu, và cả ba họ lặng lẽ rời khỏi phòng.