Đường Ngựa Vằn

Chương 10 : Dần nảy sinh

Ngày đăng: 09:35 18/04/20


Cận đại tiểu thư đứng dậy đi tới bên sô-pha, nhìn vào tivi, Tom vẫn đang đuổi bắt Jerry không biết mỏi mệt.



“Người uy hiếp ông nội tôi đến nay vẫn chưa bắt được, mà cô thì ngồi đây xem tivi, lại còn cười vui như vậy, đây chính là thái độ làm việc của cảnh sát nhân dân các người sao?”



Cận Ngữ Ca mặc trang phục thể thao, chân đi dép lông xù, còn đeo cả kính gọng đen để che bớt khúc xạ từ vi tính, trông không còn khó gần như buổi sáng.



Kiều Hiểu Kiều vẫn dán mắt vào màn hình, không hề ngẩng đầu lên.



“Đồng nghiệp của tôi đang dốc sức điều tra, trời lạnh thế này nói không chừng họ còn chưa được ăn cơm đấy chứ, cô còn muốn chúng tôi thế nào nữa?”



“Thế tại sao cô không đi đồng cam cộng khổ cùng họ?”



Bấy giờ Kiều Hiểu Kiều mới hướng mắt nhìn Cận Ngữ Ca đang đứng khoanh tay bên cạnh mình,



“Phân công khác nhau.”



“Ồ? Cô là lãnh đạo sao? Được ưu ái phân cho công việc nhẹ nhàng, không phải chịu cực giữa đêm đông giá rét thế này?”



Kiều Hiểu Kiều cười lạnh.



“Lãnh đạo? Lãnh đạo của tổ trọng án đồng nghĩa với việc phải dẫn đầu đi chết, ưu ái sao? Tôi có mặt ở đây chẳng qua vì tôi giống như cô: là con gái. Tôi ở đây để bảo vệ cô, nếu không vẫn phải ngồi ngoài đường chịu đói chịu rét, ưu ái gì chứ?”



Ngữ Ca đứng đấy nhìn cô chăm chăm, Hiểu Kiều vẫn không đổi sắc mặt, chỉ xem như không thấy gì. Cô đành quay trở về bàn làm việc, hai người căn bản không có ngôn ngữ chung.



Chờ Ngữ Ca quay đi rồi Hiểu Kiều mới dõi nhìn theo bóng lưng mỏng manh ấy. Cô đứng dậy, đi theo sang đó, hai tay bè ra chóng lên bàn làm việc.



“Cô rất hoang mang, và hỷ nộ vô thường.”



“Nếu như người đang gặp nguy hiểm là ông nội của cô, cô có thể thản nhiên không?”



“Ông nội tôi đã qua đời rất lâu rồi.”



“Vậy cô sẽ không hiểu được.”



“Tôi hiểu.”



Ngữ Ca ngước lên, nhìn thấy nét mặt nghiêm túc song ánh mắt lại vô cùng dịu dàng của Hiểu Kiều.



“Hiện giờ, nhiệm vụ chính của tôi là đảm bảo an toàn cho cô, đồng nghiệp của tôi cũng đang ra sức điều tra tất cả những người tình nghi, mọi người đều đang nỗ lực bảo vệ an toàn cho ông nội của cô.”


Dứt câu, biến mất bóng.



Cận Ngữ Ca xụ mặt xuống chỉ trong tích tắc, ngước lên nhìn cánh cửa đã khép chặt, cô cầm điện thoại lên, ấn một dãy số.



“Cận tổng, đến nơi rồi.” Lời nhắc nhở của Tiểu Quan ngắt ngang dòng hồi ức của Cận Ngữ Ca. Cô bừng tỉnh, nhìn ra ngoài, trước mặt đã là tòa nhà Cận Thị.



Bước xuống xe, Lô Đại Vệ khép nép đi theo phía sau Cận Ngữ Ca. Sau đó, cùng với sự xuất hiện của người bên công ty Lục Trì thì suốt ngày hôm ấy, Cận Ngữ Ca không còn lộ diện nữa, chỉ còn Tiểu Quan ngồi lại với anh.



Lô cảnh quan và Tiểu Quan trò chuyện rất vui vẻ, trong lúc hỏi chuyện nhau họ mới phát hiện hóa ra hai người cùng học chung một trường trung học, thế là lại có thêm đề tài thảo luận, thiện cảm cũng gia tăng.



Cùng lúc đó, Kiều Hiểu Kiều đang ngồi trong đồn cảnh sát phát hiện một người có hành tung vô cùng kỳ lạ trong đoạn ghi hình ở sân bay.



Lại một buổi hoàng hôn, Ngữ Ca tiếp khách xong thì vội về nhà với gia đình. Dẫu cho là một người cuồng công việc thì trong giai đoạn đặc biệt này, cô cũng không thể không thay đổi thói quen.



Vừa vào cửa, cô đã nhìn thấy hai tốp người xuất hiện ở phòng khách.



Kiều Hiểu Kiều vẫn ngồi tại vị trí lần trước khi đến đây, đang hỏi mẹ của cô một vài vấn đề và ghi chép lại vào sổ tay. Phía bên ông nội, có hai người đàn ông một già một trẻ đang trò chuyện với nhau.



Thấy cô về, người trẻ tuổi hơn đứng dậy, nét mặt ôn hòa, song nếu nhìn kỹ sẽ thấy nụ cười hơi miễn cưỡng.



Ngữ Ca lập tức suy nghĩ trong đầu, gương mặt này chắc hẳn là quen biết, chỉ là lâu quá không gặp nên nhất thời chưa thể nhận ra.



“Ngữ Ca.”



“Khương Quỳ.”



Đôi bên cùng cười, là sự ăn ý của hai người bạn lâu năm.



Kiều Hiểu Kiều ngồi ở phía không xa đang chuyên tâm viết chữ, mi mắt nhích cũng không nhích.



“Bác Khương, đã lâu không gặp, bác vẫn khỏe chứ ạ?”



Đại tiểu thư của Cận gia, một người lễ phép hiểu chuyện, hoàn mỹ đến khiến người khác không tìm được khuyết điểm.



“Khụ khụ…vẫn khỏe vẫn khỏe….” Người già lấy tẩu thuốc ra, vừa ho vừa trả lời.



“Khương Quỳ mới về hôm nay, nghe chuyện của Hoan Nhan nên đã sang đây hỏi thăm.” Cận lão gia giải thích, “Ngữ Ca à, thanh niên tụi con có nhiều đề tài để nói, con trò chuyện với Khương Quỳ đi. Nghe nói cậu ấy đã học được rất nhiều ý tưởng mới trong lĩnh vực kinh doanh khi đi du học, rất có chủ kiến! Hai con hãy thảo luận xem sao, ông định chiêu mộ nhân tài này vào công ty, hôm sau con hãy mở cuộc họp xem nên sắp xếp cho cậu ấy vị trí nào cho phải.”



“Con hiểu rồi thưa ông nội.” Ngữ Ca mỉm cười đáp.