Đường Ngựa Vằn

Chương 9 : Tiếp xúc

Ngày đăng: 09:35 18/04/20


Đến khi Kiều Hiểu Kiều ngang nhiên ngồi vào ghế lái phụ trong xe của Cận

Ngữ Ca, cô mới biết người này thật sự đã quyết định không rời cô nửa

bước.



“Kiều cảnh quan, nơi tôi ở được quản lý rất chặt chẽ, có

bảo vệ tuần tra thường xuyên, thiết bị an toàn cũng vô cùng tân tiến, cô thật sự không cần đi theo tôi vào buổi tối.”



Cận Ngữ Ca không

còn mang đầy gai trên người nữa, cô quay lại đối mặt với Kiều Hiểu Kiều, giọng điệu mệt mỏi, thái độ cũng không còn cứng nhắc.



Kiều Hiểu

Kiều không trả lời mà chỉ nhìn thẳng vào mắt Ngữ Ca, lắc đầu, không cho

một cơ hội thương lượng nào. Cận Ngữ Ca bất lực quay lại nhìn về phía

trước, tay đặt lên vô lăng, nghĩ ngợi giây lát, không có kế sách gì,

đành khởi động máy xe.



Xe chạy rất êm, Kiều Hiểu Kiều nhìn ra kính chiếu hậu,



“Có một chiếc xe đi theo chúng ta.”



Cận Ngữ Ca chẳng hề để tâm, “Vệ sĩ của tôi.”



“Họ cũng theo cô về nhà ư?”



“Đến trước cửa nhà.”



“Phụng Hoàng sơn trang?”



“Không, cuối tuần tôi mới về nhà, ngày thường tôi ở một mình.”



“Ở đâu thế?”



“Cảnh Duyệt Vinh Viên.”



“Buổi tối không có vệ sĩ mà cô còn không cho tôi bảo vệ sao?”



Cận Ngữ Ca lườm đối phương một cái, không thèm đáp lại.



Đèn đường chỉ mới bật lên, đây là lúc thành phố thấm đượm hương vị cuộc

sống nhất. Trên phố xe rất đông, người đi đường cũng vội vội vàng vàng,

họ đều là những người đã bận bịu suốt cả ngày chỉ mong được nhanh chóng

về nhà. Trước đây Ngữ Ca luôn tránh khỏi thời điểm này, xe di chuyển

chậm chạp, với cô mà nói quả thực là lãng phí thời gian. Hơn nữa, sự bận rộn mà cả một thành phố cùng thể hiện nên, khiến những ai có gia đình

cảm thấy ấm áp, và trái lại thì chỉ có thê lương.



Cận Ngữ Ca có nhà, song cuộc sống của cô, đơn điệu và cô độc.



Vừa bước vào tòa cao ốc thì chàng bảo vệ trẻ tuổi đã ân cần tiến lên chào

cô và Kiều Hiểu Kiều đội nón đi bên cạnh. Ngữ Ca muốn nói gì đó song lại thôi.



Bên trong thang máy, cả hai đều rất yên lặng, Cận Ngữ Ca

chăm chú nhìn con số đang biến đổi trên màn hình điện tử, còn Kiều Hiểu
của Hiểu Kiều, song lại không dám nói ra, dù sao thì cũng không mấy lịch sự. Nhưng khi ly mì thứ hai cũng trống rỗng, và Kiều Hiểu Kiều vẫn

không hề biến sắc mà kéo ly thứ ba tới trước mặt thì Ngữ Ca không còn

cách nào che giấu sự sửng sốt của mình nữa, cô tròn xoe mắt nhìn Hiểu

Kiều.



“Sao vậy?” Hiểu Kiều mở nắp ly ra thổi thổi hơi nóng, “Cô cũng muốn ăn ư? Thử không?”



Ngữ Ca lắc lắc đầu, “Cô… cô không thấy chướng bụng sao?”



“Đâu có, tôi còn chưa no mà.”



“Nhiều… nhiều vậy sao?”



“Khi có cơm ăn thì nên ăn nhiều một chút, ai mà biết được bữa sau có thời

gian ăn hay không? Tôi từng có lúc bận đến mức ba ngày cũng không được

ăn đấy.”



“Nhưng cũng đâu thể ăn một lần nhiều như vậy, bao tử của cô chịu nổi sao?”



“Tôi chỉ ăn mì thôi mà, đâu có uống nước mì, thật ra thì không nhiều đâu. Cũng do ‘tu luyện’ mà ra thôi.”



Hiểu Kiều gấp mì lên cho vào miệng, hút một hơi dài thật dài, vừa nhai vừa trả lời.



Cận Ngữ Ca nhìn xuống chén cơm có đường kính không đến 10 cen-ti-mét với vài hạt gạo trắng của mình, lắc đầu không thể hiểu nổi.



Sau bữa cơm, Ngữ Ca pha một ấm trà rồi lấy hồ sơ trong cặp ra, ngồi vào bàn chuẩn bị tiếp tục công việc chưa hoàn thành trong ngày.



“Tôi có thể xem tivi không?” Đứng giữa phòng khách, Hiểu Kiều hỏi.



Tivi ở nhà cũng giống như bức tranh sơn dầu, căn bản chỉ dùng làm vật trang

trí, Ngữ Ca cơ hồ chưa từng động đến nó. Nghe câu hỏi như thế, cô có hơi mơ màng mà gật đầu,



“Cứ tự nhiên.”



“Cái điều khiển đâu?”



“Ơ…” Ngữ Ca chớp chớp mắt, có hơi ngượng ngùng mà suy nghĩ.



Không chờ cô nghĩ ra thì Hiểu Kiều đã tự tìm thấy trong một chiếc hộp ở phía

dưới bàn trà. Ngữ Ca thở phù nhẹ nhõm, ngồi xuống mở vi tính lên, bắt

đầu công việc.



Kiều Hiểu Kiều tỏ rõ nỗi bất lực đối với cuộc sống đời tư của vị tổng giám đốc này, mở tivi lên, chỉnh âm thanh nhỏ lại,

tiếp đó, cô xếp bằng hai chân lên sô-pha, chẳng bao lâu đã cười ha hả

đến ngã nghiêng ngã ngửa.



Ngữ Ca ngước mặt lên từ màn hình vi

tính, nghiêng đầu nhìn cô, có mắc cười đến vậy không? Khóe miệng đã toét lên đến lỗ tai rồi kia kìa. Nhưng gương mặt khi cười trông rất xinh,

hơn nữa còn rất có sức cảm nhiễm, nhìn cô cười người khác cũng không

khỏi cười theo. Song, còn chưa kịp cười thì cơn giận trong lòng Ngữ Ca

đã bén dậy.