Đường Ngựa Vằn

Chương 8 : Lần đầu gặp gỡ

Ngày đăng: 09:35 18/04/20


Kiều Hiểu Kiều đang dặn dò Vệ Kiến Đông vài việc thì nhìn thấy Đại Vệ –

người tiếp ca trực đến. Nghĩ ngợi một lúc, Kiều cảnh quan thay đổi chủ

ý.



“Kiến Đông anh hãy ở lại đây tiếp tục theo dõi, lá thư này để tôi mang về đồn. Đại Vệ!”



“Có!”



“Anh đi theo Cận Ngữ Ca, bảo vệ an toàn cho cô ấy.”



“Hở…. ?”



Lô Đại Vệ, chàng trai thanh lịch trắng trẻo đeo kính há hốc mồm, anh còn

chưa phản ứng ra ai là Cận Ngữ Ca thì bên kia, chủ nhân của cái tên đã

nhíu mày vào nhau,



“Tôi tự có vệ sĩ, không cần các vị bảo vệ.”



Kiều Hiểu Kiều nghiêng đầu nhìn cô, “Cận tổng đừng quá tin tưởng vào năng

lực của vệ sĩ nữa, nếu không em gái của cô cũng không bị bắt cóc đâu.”



Chưa kịp chờ Cận Ngữ Ca phản bác lại thì bà nội của cô đã lên tiếng:



“Được đấy được đấy, hãy để cảnh sát bảo vệ Tiểu Ca! Tiểu Ca con phải nghe

lời, đừng để xảy ra chuyện gì nữa, cũng không biết hiện giờ Nhan Nhan

như thế nào, những người đó sẽ làm gì nó đây…”



Vừa nói nước mắt

đã lại tuôn trào, Lộ Vy cũng rút khăn giấy lau nước mắt. Sự tình diễn ra như thế Ngữ Ca cũng không thể chối từ nữa, đành chiều lòng nội.



Ra khỏi cửa nhà, Cận Ngữ Ca nét mặt lạnh lùng xung phong đi trước. Đại Vệ có hơi khó xử mà gãi đầu, anh gọi Kiều Hiểu Kiều,



“Sếp ơi….”



“Sao?”



“Chúng ta…đổi chỗ nhau được không?”



“Sao?”



“Tôi đưa vật chứng về đồn, sếp…sếp đi bảo vệ tổng… tổng giám đốc kia đi….”



Kiều Hiểu Kiều dừng bước, quay lại nhìn Đại Vệ rồi nhe răng cười,



“Anh sợ cô ấy à?”


“No!” Lắc đầu một cách kiên định, sau đó Hiểu Kiều lại chùn mặt xuống, “Cô

tưởng tôi muốn như vậy sao? Bên phía tôi còn đủ thứ việc đấy chứ! Nhưng

mà thị trưởng đã ra lệnh rồi, thông cảm một chút đi!”



Cận Ngữ Ca nhấc máy lên, “Thị trưởng nào? Tôi gọi điện nói với ông ấy!”



“Cô mà gọi điện thì ngày mai tôi có thể nghỉ hưu sớm rồi đó!” Kiều Hiểu

Kiều úp tay lên ống nghe, ngón tay ấn vào nút tắt và nhìn Ngữ Ca nói.



“Cô nghỉ hưu thì liên quan gì tôi?”



“Không liên quan, vậy nên tôi phải ngăn cản cô từ bây giờ.”



Cận Ngữ Ca, vị tổng giám đốc tương lai đầy lòng tin chuẩn bị tiếp quản cả

một đế quốc Cận Thị lần đầu tiên nếm trải mùi vị bị đánh bại, cô nhắm

mắt lại, muốn nổi giận cũng không còn sức lực nữa.



Đứng dậy, thu dọn đồ đạc, cô không nói thêm một lời nào.



Kiều Hiểu Kiều thấy cô như chuẩn bị ra ngoài bèn nhanh chóng xách ba lô leo

núi của mình lên, ngoan ngoãn đứng chờ trước cửa. Cận Ngữ Ca xếp các tập hồ sơ cần xử lý trong buổi tối vào túi công sở, lại đeo giỏ xách của

mình vào, lạnh mặt nhìn một vòng phòng làm việc rồi ra về.



Khi

đóng cửa, Cận Ngữ Ca vừa đeo túi xách lại cầm cặp công sở, một tay còn

lại bỗng trở nên đần độn. Kiều Hiểu Kiều đứng ở bên cạnh xòe tay ra,



“Tôi cầm giúp cho.”



Cận Ngữ Ca dừng lại và nhìn bàn tay đang xòe ra trước mặt mình, lại hướng

mắt về Kiều Hiểu Kiều, gương mặt sáng sủa lúc này vô cùng thản nhiên,

tựa như cô vốn dĩ phải làm như thế vậy. Nghĩ lại sự bực dọc lúc nãy, Ngữ Ca chợt do dự.



Từ chối ư, hình như không hay lắm? Dẫu sao cũng

là ý tốt của người ta, nếu làm thế thì mình có vẻ như hơi nhỏ mọn. Nghĩ

vậy, cặp công sở từ từ đưa qua, Hiểu Kiều nhanh chóng đón lấy, còn cười

tươi nhìn Cận Ngữ Ca.



Nụ cười ấy khiến vị tổng giám đốc tương lai nhất thời không biết nên phản ứng thế nào, cô hoang mang cúi đầu khóa

cửa rồi nhanh chóng đi trước.



Sao cô ấy lại đỏ mặt chứ?



Kiều Hiểu Kiều tự hỏi.