Đường Ngựa Vằn

Chương 2 : Bắt cóc

Ngày đăng: 09:35 18/04/20


Khi tỉnh lại, Cận Hoan Nhan đã ở trong một căn phòng xa lạ.



Phía sau gáy vẫn còn nhoi nhói đau, toàn thân cũng hơi rụng rời. Đôi mắt vừa mới mở ra bèn nhắm trở lại, cố gắng xoa dịu bộ não vẫn còn nặng nề.



Xuống máy bay……



Qua trạm kiểm soát…….



Hội ngộ với tài xế ……



Mở cửa xe ra chuẩn bị bước vào……



Đúng rồi! Chính là ngay lúc này. Mọi việc trông như đã đâu vào đấy chính là

kết thúc ngay khi cô mở cửa xe, đầu của cô chợt bị giáng cho một cái,

cảnh vật trước mắt hóa đen, chuyện sau đó thế nào cô không còn biết nữa.



Chết tiệt! Bị tấn công!



Đôi mắt bừng mở ra, cảnh vật trước mắt đã rõ ràng hơn và bắt đầu tiếp nhận ánh mắt thẩm tra từ Cận tiểu thư.



Bảo cô hoàn toàn bình tĩnh trong lúc này là chuyện không thể nào. Dẫu cho

cô là Cận Hoan Nhan, cũng không thể xem như chẳng có chuyện gì trong

tình huống như thế. Nhưng, duy trì bề ngoài thản nhiên vẫn là điều không thể thiếu, suy cho cùng cũng không lý nào trợn tròn hai mắt rồi ngất

xỉu, hay là ngồi hét toáng lên khóc hu hu được.



Đấy không phải là phong cách của Cận Hoan Nhan.



Quần áo trên người vẫn còn nguyên vẹn, tuy nhiên, bụi trần và những nếp nhăn do dây thừng tạo ra là chuyện khó tránh khỏi. Dây thừng? Một sợi dây

thừng to gần ngón tay cái đang quấn quanh người thắt cô vào chiếc ghế

trong phòng.



Xem ra, cô dường như….. bị bắt cóc rồi.





thể gặp phải chuyện như thế trong đời, Cận Hoan Nhan thật không biết nên nguyền rủa Thượng Đế hay tán dương Phật Tổ, thần kinh của cô căng lên

vì suy nghĩ, vẫn không hiểu rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Thân phận

nhị tiểu thư của Cận Thị quả thật là mục tiêu của rất nhiều kẻ thấy tiền sáng mắt, nhưng cô vừa kết thúc khóa học ở Mĩ, hôm nay mới về nước,

mười mấy năm qua đều sống ở nước ngoài, nơi đây ngoại trừ người thân thì chẳng còn ai quen biết cô nữa. Là ai mà tính toán chuẩn xác như vậy, có thể bắt cô ngay khi cô chỉ mới đáp chân về quê nhà chưa đầy nửa tiếng?



Thử lung lay cánh tay bị bắt chéo ở phía sau, cô phát hiện muốn nới lỏng


Ngón cái của đối phương sờ lên cằm của Cận

Hoan Nhan, da tay rất mịn, dịu dàng lại giữ đúng mực. Đôi mắt sâu đang

nhìn cô, nét mặt trông như đang thưởng thức một món đồ cổ hay một tượng

điêu khắc nào đó.



Cận Hoan Nhan quay đầu nhìn sang hướng khác, trốn khỏi tư thế như đang khiêu khích của đối phương.



Không thể phủ nhận, cô đang đứng trong thế yếu, nhưng thế có yếu cũng không

thể để thua thế, nếu không, thật không biết sẽ phải chết như thế nào

nữa.



Nhưng đối với Âu Dương Thông mà nói, Cận Hoan Nhan ở trước mặt có thể cho là một thu hoạch bất ngờ trong lần hành động này.



Khi giao vụ làm ăn này cho cô, giọng điệu của tên họ Điêu kia tuy ngọt tựa

lớp kem sắp tan chảy, nhưng ánh mắt lại lấp lánh những mưu tính khó lòng che đậy, khiến Âu Dương Thông dậy cả da gà.



Bắt đầu từ năm 15

tuổi, người đàn ông họ Điêu bằng tuổi ba cô đã nhìn cô bằng đôi mắt của

một con sói khi nhìn dê con, giờ đây cô đã bước vào tuổi thứ 15 lần hai

rồi, ánh mắt muốn nuốt cô vào bụng ấy đã cùng với sự tuôn chảy của thời

gian mà dần chuyển biến thành tia nhìn xảo huyệt, chỉ mong được hủy đi

vì bản thân đã lực bất tòng tâm.



Âu Dương Thông bĩu môi như là bị nhức răng, thầm rủa: Đàn ông đúng là loài động vật nhỏ mọn, chỉ mới ăn

không ngồi rồi có mấy tháng thôi mà đã giao vụ làm ăn nguy hiểm như vậy

cho cô.



Hầy! Xã hội đen cũng đâu phải dễ làm!



Thế là, cậy

vào vẻ ngoài thân thiện chẳng có một mối đe dọa nào với con người lẫn

động vật, Âu Dương Thông đã thành công tiếp cận mục tiêu, và hoàn thành

nhiệm vụ dễ dàng đến nằm ngoài tưởng tượng. Sau đó cô lại bất ngờ phát

hiện thú săn lần này mang giá trị thưởng thức rất cao. Đối với Âu Dương

tiểu thư – một người luôn vui lòng bỏ công sức và tâm trí vào phái nữ mà nói, đây quả là một nhiệm vụ đầy phúc lợi!



Tuy nhiên… với tình hình trước mắt, cô biết, phúc lợi cũng không dễ dàng dành được.