Đường Ngựa Vằn

Chương 3 : Manh mối

Ngày đăng: 09:35 18/04/20


Cuộc họp hội đồng

quản trị đã sắp bắt đầu, nhưng Hoan Nhan vẫn chưa đến. Cận Ngữ Ca không

ngừng nhìn chiếc đồng hồ điện tử trên tường, cây bút trong tay bị cô

siết chặt từng giây từng phút.



Xét ra thì người làm chị như cô

quả thật có hơi khắc khe, em gái vừa về nước, cửa nhà còn chưa vào đã bị lôi đến công ty, về tình về lý đều khó mà nói cho thông. Nhưng với tình hình công ty hiện giờ, đây lại là điều bức thiết phải làm.



Cận

Ngữ Ca tiếp quản Cận Thị từ hai năm trước, liên tục làm nên nhiều thành

tích có quy mô, doanh thu công ty không ngừng đi lên, giá cổ phiếu cũng

chưa thấy xuất hiện chiều hướng sụt giảm. Song, đứng trước xu thế phát

triển thần tốc như thế, những vị cổ đông lớn cùng dựng nghiệp với ông

nội cô năm xưa lại cảm thấy lo lắng, họ lo sợ cơ nghiệp mà mình cực công gầy dựng bao năm sẽ tanh bành trong tay một cô gái trẻ tuổi như Cận Ngữ Ca. Vậy nên khi Cận Ngữ Ca đề ra kế hoạch đầu tư mới, họ đã nhất trí bỏ phiếu phản đối. Người đứng đầu trong Cận gia ông Cận Ân Thái vốn giữ

60% cổ phần của công ty, sau khi về hưu ông chia đều cho chị em Ngữ Ca.

Hoan Nhan lâu nay du học ở nước ngoài, việc trong công ty hầu hết đều do chị hai quản lý, tuy nhiên, suy cho cùng thì quyền kiểm soát của Ngữ Ca cũng chỉ có 30%, một khi những cổ đông khác cùng bỏ phiếu trái thì cô

cũng không làm được gì. Vì vậy cô mới gấp gáp gọi Hoan Nhan về nước, chỉ cần hai chị em cùng gật đầu thì những người khác cũng chẳng thể phản

đối nữa.



Thư ký Tiểu Quan đang cầm tách cà phê nóng hổi đi về

phía Ngữ Ca, đột nhiên hai nhân viên bảo vệ xông vào chạy một mạch đến

bên Cận tổng giám đốc, không còn nề nếp ngày thường, khí thế ấy khiến cô bé Tiểu Quan suýt lật đổ cả tách cà phê.



Bảo vệ cúi đầu nói nhỏ

vài câu với Cận Ngữ Ca, vị tổng giám đốc lâu nay hỷ nộ đều không bộc lộ

ra ngoài bất chợt biến cả sắc mặt, lập tức căn dặn Tiểu Quan hủy bỏ cuộc họp rồi vội vàng rời khỏi phòng hội nghị tại tầng 27. Những người ngồi

lại chỉ biết yên vị nhìn nhau. Các vị lão thần tụ họp trong phòng nghỉ

ngơi đang bàn tán xôn xao câu từ dùng để đối đáp trong buổi họp nhận

được thông báo thì xám cả mặt mầy, đồng thời cũng vô hình trung khiến họ thêm bất mãn với vị tổng giám đốc mới của tập đoàn Cận Thị.



“Đã xảy ra chuyện gì?”



Cận Ngữ Ca vừa đi vội về bộ phận bảo vệ vừa hạ thấp giọng hỏi, gót giày va chạm trên nền nhà tạo nên tiếng lộc cộc khẩn trương.



“Vẫn chưa điều tra ra đầu mối, những người đó ra tay rất nhanh, xe phía sau

của chúng ta còn chưa ra đến thì cô ba đã bị đưa đi rồi.”



“Có nhìn rõ mặt của đối phương không? Khoảng bao nhiêu người?”



“Không… không có, hình như, hình như chỉ….. có một người……” Vệ sĩ mặc vest đen đi phía sau cô lấp ba lấp bấp đáp.



“Một người?” Cận Ngữ Ca đứng lại ngay trước cửa phòng bảo vệ, quay lại nhìn y với ánh mắt ngỡ ngàng.


“Hả?”



Người đại diện cho cảnh sát bấy giờ vô cùng sững sờ, phát ra một âm thanh kỳ quặc, dường như chưa hiểu ý của Ngữ Ca.



“Cảnh sát gia nhập vào, mình sợ những người đó sẽ làm hại Hoan Nhan.”



“Những người đó? Cậu đã nhận được tin?”



“Hiện tại vẫn chưa.”



Sắc mặt Cận Ngữ Ca trắng bệch và mệt mỏi, lời nói của Kiều Hiểu Kiều vốn dĩ có hơi tức giận, nhưng rồi cũng kìm lại.



“Cậu không tin tưởng cảnh sát đến vậy sao?”



Hiểu Kiều nói xong thì nhìn ngó xung quanh, thấy máy uống nước bên cạnh cửa, bèn tự mình đứng dậy rót nước, chẳng có hơi hướng xa lạ.



“Huống chi, chỉ bằng vào lực lượng của Cận Thị, muốn tìm ra bọn bắt cóc cũng không phải chuyện dễ dàng.”



Kiều Hiểu Kiều uống òng ọc cốc nước, hà ra một hơi rồi hỏi: “Đêm nay rảnh không?”



Cận Ngữ Ca đang cúi đầu, cây bút trong tay không hề ngưng lại, “Không.”



Quan hệ tình nhân lén lút của họ đã duy trì hơn một năm, đương nhiên là cô

hiểu ý nghĩa của câu hỏi đó, sở dĩ cô có thể từ chối mà không phải suy

nghĩ là vì, cô thật sự không có tâm trạng đó.



Kiều Hiểu Kiều cầm

chiếc cốc rỗng đứng cạnh máy nước uống, nhìn Cận Ngữ Ca bận rộn với hàng tá công việc giữa không gian rộng lớn của căn phòng, xung quanh như bị

bao bọc bởi bầu không khí được ghi chú “không phận sự miễn tiếp cận”,

hoàn toàn xa lánh người ngoài, thật sự là, không thể lạnh hơn nữa.



Gật đầu, rồi lại lắc đầu, Kiều Hiểu Kiều chợt cười như tự trêu ngươi.



“Thôi được, mình đi đây. Chuyện của Hoan Nhan mình vẫn sẽ điều tra, nhưng sẽ không làm to chuyện, cậu không cần lo lắng.”



Nói xong liền biến mất sau cánh cửa. Chốt cửa “tạch” một tiếng, khép lại.



Bấy giờ người trong phòng mới dừng công việc trong tay lại, ngẩng đầu lên

ngơ ngẩn một lúc lâu. Ánh mắt lướt quanh căn phòng chẳng còn bóng người, hai ngón giữa và trỏ của tay trái đặt lên ấn đường trong vô thức.



Rất khó coi sao…….. đích thật chưa ai từng nói…….