Đường Ngựa Vằn

Chương 4 : Tiến trình

Ngày đăng: 09:35 18/04/20


Cận Hoan Nhan tròn xoe đôi mắt, lập tức thay đổi nét mặt: nở một nụ cười mê hoặc, chớp chớp đôi mắt thu thủy, bặm bặm bờ môi quyến rũ, rồi mới vừa

dịu dàng, vừa nói bằng giọng năn nỉ:



“Cám ơn lời khen ngợi…. Nhưng mà, nếu cô có thể cởi trói cho tôi, tôi sẽ càng vui hơn.”



Âu Dương Thông rút tay lại, ngồi trở về giường, hai tay chóng ở hai bên, vẫn ánh mặt nhàn rỗi nhìn đăm đắm vào Hoan Nhan.



Cận Hoan Nhan thừ người một lúc, song nhanh chóng nói:



“Có thể thương hoa tiếc ngọc một chút không? Cô trói tôi như vậy khó chịu lắm đó!”



Bản tính ngang ngược đã bộc lộ, Âu Dương Thông bật cười.



“Vốn dĩ không định trói cô đâu, nhưng tôi phải ngủ một lúc, sợ cô nhảy ra cửa sổ nên mới buộc lại đó mà.”



Vừa nói Âu Dương Thông vừa vòng ra phía sau ghế cởi trói ra. Dây vừa được

nới lỏng thì cảm giác tê dại đến đớn đau do bị bắt chéo tay ở sau lưng

lập tức ập đến, khiến Cận Hoan Nhan bất giác xuýt xoa vì đau.



“Tôi có bị bệnh đâu mà nhảy lầu…”



Chờ đã, đột nhiên trên vai có thêm một đôi tay, ấn xuống với lực độ vừa đủ, rồi từ từ xoa bóp. Hoan Nhan ngồi bất động trên ghế, chợt thấy mơ hồ.



Một kẻ bắt cóc mát…mát-xa cho con tin….có ai thấy qua chưa?



Đứng sau lưng Cận Hoan Nhan, Âu Dương Thông nghiêng đầu một bên, mỉm cười

nhìn mái tóc dài gợn sóng màu nâu đen trước mặt, bàn tay đang mát-xa rất tự nhiên mà nắm nhẹ lại, cảm nhận sự mềm mại.



Mẫu quảng cáo sô-cô-la đã nói như thế nào nhỉ? Chính là cái cảm giác đó.



Cận Hoan Nhan điều tiết lại trạng thái của mình, tằng hắng một cái: “Chúng ta nói chuyện đi.”



“Nói chuyện gì?”



“Về múc đích thật sự của cô, không chừng tôi có thể đáp ứng yêu cầu của cô. Đâu cần phải dùng biện pháp tiêu cực thế này đúng không?”



“Tôi đâu có biết, mục đích gì đó chỉ có đại ca mới biết thôi.” Âu Dương Thông nói với vẻ thong dong.



“Đại ca? Vậy tức là, cô chỉ là….?”



“Tôi là lâu la.”



“Ờ…”



Cận Hoan Nhan không biết phải tiếp lời như thế nào. Âu Dương Thông cúi xuống thu dọn dây thừng.



“Đây là đâu?”



Đổi một đề tài khác. Song khi câu hỏi đã tuột khỏi miệng thì chính Cận Hoan Nhan cũng thấy tức cười, đối với một con tin mà nói, câu hỏi này thật

sự hơi thiểu não.




Hôm sau khi đến đồn cảnh sát thì cấp dưới của Kiều Hiểu Kiều – Hoắc Bân đến báo cáo: “Sếp, lão Vương gọi sếp qua đó, nghe nói vụ án này trên kia đã biết rồi.”



“Hửm?”



Kiều Hiểu Kiều đang ngậm nước trà qua đêm trong miệng, mở cửa sổ ra phun xuống bồn hoa bên ngoài rồi quay lại hỏi:



“Nghĩa là sao? Trên kia?”



“Tối hôm qua đích thân Thị trưởng đã gọi điện cho lão Vương, Cận Thị là xí

nghiệp long đầu trong nước, thành viên trong nhà bị bắt cóc, nếu không

thể sớm phá án, cả đồn chúng ta đều sẽ bị ‘giết’!”



Kiều Hiểu Kiều nghiến răng xúc sạch bã bánh bao còn sót lại, đập mạnh tách trà xuống bàn rồi đi tới phòng Cục trưởng.



Vừa mở cửa đã thấy lão cục trưởng mập ú mái tóc nửa trắng nửa đen đang cầm

điện thoại, lời nói oai vệ. Kiều Hiểu Kiều trề môi khinh thường, vừa

định đóng cửa ra về, chờ lão Vương hết bận việc mới đến tìm thì đúng lúc lão nhìn thấy cô, nhanh chóng kết thúc cuộc gọi rồi bảo cô ở lại.



“Tiểu Kiều à, vào đây vào đây, tôi vừa định tìm cô đấy.”



Không còn cách khác, Kiều Hiểu Kiều đành ngoan ngoãn đi vào, ngồi xuống chiếc ghế trước bàn làm việc của Cục trưởng, tay cũng xếp bằng trên đầu gối

một cách lịch thiệp.



“Tiểu Kiều, vụ án nhị tiểu thư của tập đoàn Cận Thị là do tổ ba của cô phụ trách sao?”



“Phải.”



“Điều tra đến đâu rồi?”



“Hôm qua vừa nhận được tin báo, đã đến Cận gia cài đặt thiết bị theo dõi,

nhưng đến nay vẫn chưa có tin tức từ phỉ đồ, trước mắt chưa có manh mối

nào khác.”



“Phải khẩn trương đấy, phó thị trưởng Bành vô cùng xem trọng việc này, yêu cầu chúng ta phải nhanh chóng phá án! Hơn nữa, phải đảm bảo an toàn tuyệt đối cho con tin!” Cục trưởng rất nghiêm túc.



“Hình như phía Cận gia không hy vọng phô trương việc này, tại sao phó thị trưởng lại nhận được tin tức nhanh như vậy?”



“Chuyện đó không nằm trong phạm vi quản lí của chúng ta! Nhiệm vụ của chúng ta

là điều tra ra bọn bắt cóc, thành công giải cứu con tin! Tổ ba của cô

lâu nay luôn là tổ đắc lực nhất của tôi, vụ án lần này không thể xem

thường, nó liên quan đến hình tượng cảnh sát của chúng ta trong lòng

dân, nhất định phải giải quyết đẹp mắt đấy.”



Kiều Hiểu Kiều len lén lườm mắt, thầm rủa lão già này mấy câu, nhưng gương mặt thì vẫn không thể không tỏ ra vâng lời.



“Cám ơn cục trưởng Vương! Tôi nhất định sẽ nhanh chóng điều tra rõ ràng!”



“Vậy thì tốt, mau đi đi, tôi chờ tin vui của cô.”