Đường Ngựa Vằn

Chương 5 : Đêm ấm

Ngày đăng: 09:35 18/04/20


Cận Hoan Nhan ngồi

bên mép giường nhìn chăm chú vào tivi. Sau lưng cô, Âu Dương Thông đang

tựa bên đầu giường, tập trung vào trò chơi trong chiếc laptop đặt trên

đùi.



Hiện đang là 11 giờ sáng, cách thời điểm Cận Hoan Nhan bị Âu Dương Thông bắt cóc đã gần 26 tiếng.



Trong 26 tiếng qua, Cận Hoan Nhan tổng cộng dùng hai bữa bánh ngọt, ba chai

nước khoáng, ngủ bốn tiếng đồng hồ, đi vệ sinh năm lần, và không được

tắm.



Tuy nhiên, đó đều không phải là vấn đề.



Vấn đề ở chỗ, cô đã từng sáu lần muốn tẩu thoát, nhưng đều thất bại.



Âu Dương Thông không giống như những kẻ bắt cóc khác. Cô không bạo lực

cũng không hung hăng, không ngược đãi con tin. Cận Hoan Nhan có thể xem

tivi, đọc báo, nghe nhạc, muốn làm gì cũng được. Ngoại trừ, rời khỏi căn phòng này.



Cận nhị tiểu thư đâu phải dê con, và đâu chỉ không phải là dê con.



Cô viết lời cầu cứu lên khăn giấy rồi vứt ra cửa sổ. Gió thổi qua cuốn nó

đi, không biết là cuốn về nơi nào. Âu Dương Thông sau khi phát hiện đã

nói với cô, viết trên tiền sẽ có hiệu quả hơn. Sau đó thì tháo một con

đinh ốc từ cánh cửa nhỏ của bàn làm việc ra, từ đó cửa sổ khỏi phải mở

nữa.



Khi Âu Dương Thông tắm, Cận Hoan Nhan đã lấy cắp điện thoại

và laptop của cô ấy, nhưng mãi đến lúc Âu Dương tắm xong quay trở ra, cô vẫn chưa giải được mật mã. Âu Dương Thông vừa lau tóc vừa cười nói, cho dù là dân chuyên nghiệp, muốn giải mã cũng phải mất mấy tiếng, vì vậy

đừng phí công vô ích nữa.



Đêm đến, Âu Dương Thông ngủ say như

chết. Cô lẻn ra cửa phòng, lại một tờ khăn giấy có viết chữ được luồng

ra ngoài khe cửa. Đột nhiên đèn trong phòng sáng trưng, Âu Dương Thông

cười cong cả hàng mi, tịch thu bút viết và hộp khăn giấy. Từ đó, ngay cả việc đi vệ sinh, Cận nhị tiểu thư cũng phải đăng ký sử dụng giấy.







Cận Hoan Nhan quyết định chuyển dùng chiến lược “mềm”.



Quay sang nhìn Âu Dương Thông, trời đang rất đẹp, ánh nắng từ bên ngoài rọi

vào phả lên mặt của Âu Dương, tóc mái rũ xuống làm tối một vùng nhỏ trên khuôn mặt, chân mày, đôi mắt, chiếc mũi, bờ môi, tất cả tổ hợp nên một

gương mặt trông hệt như nhân vật hoạt hình.



Nỗi rung động bất ngờ này làm Cận Hoan Nhan hoảng hồn. Tim bắt đầu không chịu sự khống chế mà đập thình thịch, Cận nhị tiểu thư cố gắng định thần bình tâm, quyết

định không nghĩ ngợi lung tung nữa.



“Nè…”


Khi Cận Ngữ Ca thưởng thức cà phê với chiếc tách viền kim óng ánh thì

Kiều Hiểu Kiều đang ngấu nghiến cái bánh bao nhân thịt như những công

dân bình thường khác; Khi Cận Ngữ Ca tiếp đón những vị khách nước ngoài

tại sân golf thì có lẽ, Kiều Hiểu Kiều đang cuộn mình ở đuôi xe sau buổi trực ca dài dẳng, ngủ mê đến không biết trời trăng mây gió; Ngay cả khi phát sinh quan hệ, việc tắm rửa cũng là một người trước và một người

sau, sở thích thì càng không cần nhắc đến; Cận Ngữ Ca một khi đã bận rộn thì có thể mấy ngày mấy đêm không về nhà, Kiều Hiểu Kiều hễ sang huyện

lị điều tra vụ án thì có thể mất tích suốt một tháng, tính cho đến nay,

lần lâu nhất họ có đến mười tuần không gặp nhau, trung gian không một

tin nhắn hay cuộc gọi nào, đến khi gặp mặt vẫn tự nhiên quấn quýt trên

giường. Chỉ là lần đó, đôi bên đều phải “trả giá bằng máu”, Kiều Hiểu

Kiều vì lâu quá không làm nên không khống chế được sức lực, và để trả

thù, Cận Ngữ Ca cắn thật “nặng miệng” vào vai cô.



Cửa phòng tắm

mở ra, Cận Ngữ Ca đã thay lại quần áo mặc ở nhà, khăn lông vắt trên cổ,

cô đi thẳng về phía phòng sách, không nhìn Kiều Hiểu Kiều lấy một cái.



Cô không hề ghét nữ cảnh sát này – người có quan hệ da thịt với cô, mái

tóc xoăn tự nhiên của cô ấy, làn da trắng mịn của cô ấy, ánh mắt sáng và có thần cùng đôi môi mỏng hơi cong lên kia, đều rất hợp nhãn duyên của

Cận Ngữ Ca, chính vì vậy, cô có thể chấp nhận cuộc tình bất luân trong

mắt người đời. Thế nhưng, nếu phải nói cảm giác dành cho Kiều Hiểu Kiều

thì có lẽ cũng chỉ là… không ghét mà thôi. Việc tiến triển mối quan hệ

này hoàn toàn không nằm trong dự tính của cô.



“Ưm…”



Ngay

khi Cận Ngữ Ca vừa bước tới cửa phòng thì Kiều Hiểu Kiều ư lên một

tiếng. Vốn tưởng đối phương đã ngủ, vì thế khi nghe thấy tiếng động Ngữ

Ca liền dừng bước, nếu đúng như thông lệ thì đối phương có lời muốn nói

đây.



“Có cần mình đi theo cậu vài ngày không?” Giọng nói thấp và nhỏ, chữ nghĩa dính cả vào nhau.



“Hửm?” Ngữ Ca nhất thời chưa hiểu ý.



“Trước khi tóm được nhóm người bắt cóc Hoan Nhan…”



Cận Ngữ Ca lập tức hiểu ra, cô quay lại nhìn Kiều Hiểu Kiều, tấm lưng trắng nõn kia đang phát ra thứ ánh sáng gợi cảm trong bóng đêm. Cái đó… chắc

là… mồ hôi do lúc nãy chăng?!



“Không cần.”



Lời nói không chút hơi ấm, dứt lời cũng không nán lại một giây phút nào.



Căn phòng chợt yên tĩnh, tĩnh lặng đến mức ngay cả hơi thở cũng biến thành

một loại tạp âm, Kiều Hiểu Kiều buồn bực kéo gối qua rồi úp hết mặt vào

đó.