Đường Ngựa Vằn

Chương 6 : Sớm vặt

Ngày đăng: 09:35 18/04/20


Sáng sớm hôm sau, ánh bình minh len lỏi vào phòng ngủ của Cận Ngữ Ca, bò lên hai gương mặt đang say giấc.



Bên dưới chăn ấm và nệm êm, nét mặt của Cận Ngữ Ca khi ngủ trông yên tĩnh

và an nhàn. Mái tóc đen dài xõa trên gối làm nổi bật nước da trắng nõn

như tuyết trên cổ và bờ vai của cô, tươi đẹp lạ thường.



Đột nhiên, không gian tĩnh lặng bị phá vỡ bởi tiếng chuông báo thức inh ỏi.



Cận Ngữ Ca nhíu mày, mơ hồ giơ tay ấn tắt đồng hồ, căn phòng lại được trả về sự ninh tịnh.



Định cư tại tầng lầu cao như vậy là không thể nào nghe được tiếng chim hót

trong buổi sớm, Ngữ Ca co tay đưa lên mắt làm dịu ánh mặt trời đang kích thích bờ mi, Kiều Hiểu Kiều nằm xấp ở bên cạnh nhúc nhích vài cái, thay đổi một tư thế khác rồi lại tiếp tục giấc ngủ.



Cận Ngữ Ca vươn

vai muốn ngồi dậy, song khi quay sang nhìn bên cạnh thì cô lại không

muốn tiếp tục nữa, con người kia đang giấu hết toàn thân bên dưới tấm

chăn, chỉ để lộ một ít tóc ở bên ngoài. Thấy thế, cô lại nhắm mắt.



Vài phút sau, đại tiểu thư ngồi dậy, xuống giường, xỏ dép đi vào nhà vệ

sinh trong phòng ngủ chính, đến khi trở ra, Kiều Hiểu Kiều vẫn chưa chịu thức giấc.



“Muốn ngủ thì về nhà ngủ, sáng nay mình có cuộc họp, phải đi bây giờ.”



Cũng có nghĩa là, ra lệnh đuổi khách rồi.



“Cậu luôn có cuộc họp sớm vào ngày thứ hai sau khi mình sang đây, lần sau có thể thay bằng một lý do khác không, như vậy mình cũng dễ an ủi bản

thân, rằng thật ra cậu cũng có bỏ tâm ra ứng phó mình.”



Bên kia Cận Ngữ Ca chỉ đi một mạch ra phòng ăn như chẳng hề nghe thấy.



Khi Kiều Hiểu Kiều mặc xong quần áo ra ngoài thì Cận Ngữ Ca đã dùng xong

bữa sáng và đang trang điểm trước gương, chuẩn bị những thứ cần thiết

trước khi ra cửa. Nhìn người bạn giường với mái tóc bù xù ở trước mặt,

Ngữ Ca hỏi:



“Ăn cơm không?”



“Cậu có cơm cho mình ăn?” Kiều Hiểu Kiều ngáp dài, tay đặt lên cổ bẻ qua bẻ lại, “Không phải lại là bánh mì sandwich chứ?”



“Còn hơn những món dùng để đánh chó ở lề đường.”



Cận Ngữ Ca thoa son xong thì cầm khăn giấy đặt lên môi, bặm miệng một cái để màu son trông tự nhiên hơn.



“Chí ít những món đó còn có hơi ấm.” Kiều Hiểu Kiều đi qua sau lưng cô, đáp lại nhẹ tênh.



Bàn tay đang tất bật của Cận Ngữ Ca khựng lại một lúc, đợi đến khi muốn

phản bác lại thì Kiều Hiểu Kiều đã đóng cửa nhà vệ sinh trong phòng


“Chào buổi sáng, tôi đã mua thức ăn rồi nè, có muốn ăn không?”



Cận Hoan Nhan nhanh chóng bật dậy, chớp chớp mắt, nhìn cô một cách ngờ vực,



“Tôi đã ngủ quên sao?”



“Rất hiển nhiên.” Âu Dương Thông giương mày nói.



Liền sau đó, một khúc gỗ hình chữ nhật rớt xuống trước mặt Hoan Nhan,



“Vệ sĩ nhà cô nhiều quá, lại có cảnh sát nữa, tôi không cách nào đến quá

gần, nhưng nói sao thì thư cũng đến nơi rồi.” Âu Dương Thông đang mặc bộ đồ thể thao áo trắng quần đen, trên cổ còn vắt khăn lông, một hình

tượng vô cùng năng động.



Cận Hoan Nhan chau mày nhặt khúc gỗ mà

Âu Dương vứt sang, xem xét tỉ mỉ, nhận ra đây đích thật là một trong

những khúc gỗ của thùng thư nhà mình, nó được làm từ chính tay ba cô.



“Cô đến nhà tôi rồi ư?!”



“Ừm!” Âu Dương Thông gật đầu, “Thư đã được bỏ vào thùng, người nhà của cô có

kiểm tra thùng thư hay không thì không thuộc trách nhiệm của tôi nữa.”



“Mỗi buổi sáng dì Châu đều kiểm tra nó.” Cận Hoan Nhan vừa cãi lại vừa hất chăn bước xuống giường.



Mặc quần áo khi ngủ đúng là không thoải mái tí nào, toàn thân không chút

sức lực như vừa chạy bộ đường dài vậy, nếu không phải vì lời hứa hẹn

nhảm nhí kia thì đâu cần….



Đúng rồi! Lời hứa!!!



Cận Hoan Nhan sực nhớ ra, lập tức cứng đơ cả người nhích cũng không nhích.



Nếu đã đồng ý giao dịch, vậy… Âu Dương Thông gửi thư đi rồi, cũng có nghĩa

là cô phải thực hiện lời hứa ấy. Nhưng, hôn một người cùng giới tính….



“Ăn bánh ngọt hai ngày rồi, hôm nay tôi có mua đậu nành và bánh quẩy, rửa mặt rồi ra ăn một chút nhé?”



Giọng điệu của Âu Dương Thông vô cùng thư thái tự nhiên, cô vừa xoay cổ vừa

kéo khăn lông xuống, dường như tâm trạng rất tốt. Cận Hoan Nhan ngước

mắt nhìn cô một cách cẩn trọng, gượng cười một cái rồi bắn người dậy

chạy vào phòng tắm.



Nhìn cánh cửa đóng lại, Âu Dương Thông chợt cười, một nụ cười đầy hàm ý.