Đường Ngựa Vằn

Chương 40 : Dò thám

Ngày đăng: 09:35 18/04/20


Đối với sự nhiệt tình của Khương lão phu nhân, Ngữ Ca lâu nay luôn tiến thoái đúng mực. Phép tắc cần có cô sẽ làm tròn, nhưng cũng chỉ là lễ độ mà thôi, không còn biểu hiện nào vượt hơn. Thật ra thì không chỉ là Khương gia, lão phu nhân của những gia đình quen biết lâu năm khác cũng đều có hứng thú vượt mức bình thường đối với Cận Ngữ Ca. Cận gia không có cháu trai, Cận Hoan Nhan sống tự do như con hạc mấy khi có mặt ở nhà, cả vương quốc Cận Thị sớm muộn gì cũng thuộc về một mình Ngữ Ca. Và dù cho có bỏ qua gia thế của Cận gia không nói, chỉ xét con người của Cận Ngữ Ca, bất kể là dáng mạo, tính cách hay là cách đối nhân xử thế, thì đều là lựa chọn tốt nhất cho một cháu dâu.



Có điều trên dưới Cận gia đều vô cùng nhạy cảm trong vấn đề này, với ai họ cũng tỏ thái độ bình thường và cẩn mật. Họ chưa bao giờ đặc biệt gần gũi với nhà nào, đối mặt với những ám thị rất rõ ràng ấy, họ chỉ ứng phó qua loa, khiến không ít người gãi đầu thở dài. 



Vì vậy, Cận Ngữ Ca chỉ mỉm cười đối đáp vài câu với Khương lão phu nhân, sau đó cũng lựa lời xin phép rời khỏi trước.



Nhị tiểu thư cầm chiếc ly sứ khom người tựa trên thành cầu thang, nửa cười nửa không cười mà nhìn chị mình từ từ đi lên.



“Sắp ăn cơm mà còn uống cà phê sao?”



Hoan Nhan khẽ cười, “Trà chanh mà, kích thích bao tử để lát nữa ăn nhiều một chút.”



Ngữ Ca không nói gì thêm, im lặng đi vào phòng của mình. Nhị tiểu thư đứng thẳng người lại đi vào theo, đóng cửa, rồi ngồi xuống sô-pha.



“Chị, ngoài kia đang diễn vở kịch gì thế?”



Không có phản hồi, Ngữ Ca đang thay đồ ở bên trong vách ngăn, phía trên tấm kính phun cát, là hình bóng mờ ảo của cô.



Một lúc sau, Ngữ Ca vừa gỡ đồng hồ đeo tay vừa bước ra, tiện tay đặt nó lên bàn.



“Làm sao chị biết được.”



“Khương gia rất thường xuyên sang nhà chúng ta sao?”



“Những khi có mặt chị thì rất ít, có lẽ bà nội thường gặp gỡ lão phu nhân bên ấy chăng.”



“Có lễ lộc gì đâu, tự nhiên cả nhà chạy sang đây, kỳ lạ thật.”



“Em không biết sao?”



Hoan Nhan chớp mắt nghi hoặc, “Em? Em đâu biết gì, nội chỉ bảo em gọi chị về thôi, chẳng nói thêm gì cả.”



Ngữ Ca nhíu mày, không nghĩ ra được lý do gì.



“Chị, thật ra trước đây đã xảy ra chuyện gì thế? Em cứ cảm thấy thái độ mà Khương gia đối với nhà chúng ta, có hơi sao sao ấy.”


Cận lão phu nhân đeo kính lão vào và chụm đầu nghiên cứu cùng Khương Quỳ.



Ngữ Ca từ trên lầu đi xuống, đã thay đồ xong, Khương Quỳ thấy vậy vội đứng lên,



“Em ra ngoài sao?”



Cận lão phu nhân cũng gỡ mắt kính xuống hỏi: “Sao đi sớm thế?”



“Ngày mai con đi công tác, nên phải về sớm, còn nhiều việc chưa xử lý xong.”



“Đã nói với ba mẹ con chưa?”



“Con đã chào ông và ba mẹ rồi ạ.” Ngữ Ca trả lời, nhận lấy hộp bánh quế mà dì Châu mang tới, rồi đến gần chào tạm biệt bà nội, chỉ dành cho Khương Quỳ một nụ cười lễ phép, sau đó thì mở cửa rời khỏi nhà.



Khương Quỳ và Khương lão phu nhân nhìn nhau một cái, không giấu được nỗi thất vọng, song cũng không tiện biểu thị điều gì, chỉ đành tiếp tục đề tài lúc nãy với Cận lão phu nhân. Cận Hoan Nhan cầm đĩa trái cây ngồi ăn ở bên cạnh lẳng lặng quan sát họ, cuối cùng đặt vào lòng mình một dấu chấm hỏi.



Khi cơn gió lạnh của cuối thu lại một lần nữa làm rơi vô vàn lá úa, thì vết thương của Hiểu Kiều cũng hoàn toàn bình phục, và đã trở về tổ trọng án 3 tiếp tục dẫn dắt đoàn đội của mình phá án. Chỉ có một điều khác lạ, chính là sự nhớ nhung mà bấy lâu luôn chôn chặt trong lòng đã biến thành sự quấy nhiễu dưới mọi hình thức, cứ năm ba ngày lại xuất hiện trước mặt Cận tổng tài.



Đa phần thời gian, Cận Ngữ Ca bận bịu suốt ngày sẽ không để tâm đến những chiêu trò ngẫu hứng của Kiều Hiểu Kiều. Tuy nhiên, thỉnh thoảng nếu được rảnh rỗi, cô sẽ đóng cửa lại và gọi vào dãy số quen thuộc ấy, nghe giọng nói tươi vui và lười biếng từ bên kia, bao mệt nhoài của những ngày qua đều sẽ bị xua tan. Ngay cả Tiểu Quan cũng thầm cảm thấy kỳ lạ, vị tổng tài luôn cho người khác cảm giác lạnh nhạt, nay bỗng dưng để lộ nét dịu dàng mà chính cô cũng không nói rõ được đó là gì.



“Chiều nay thế nào, thuộc về tớ hay thuộc về công ty?”



Kiều cảnh quan trong điện thoại chẳng có một tí tẹo nào là hình tượng của công chức nhà nước, không cần nhìn Ngữ Ca cũng có thể tưởng tượng ra vẻ mặt giễu cợt của đối phương. Ký xong bộ hồ sơ cuối cùng, cô gập chúng lại.



“Có kế hoạch gì?”



“Không có kế hoạch có được cho là một kế hoạch không?”



Ngữ Ca ngã người ra ghế, bật cười: “Vậy tức là sao?”



“Thì về nhà. Hưởng thụ một buổi chiều thong thả, thế nào?”



Hai chữ “về nhà” này luôn khiến người khác cảm thấy vui mừng và ấm áp, Ngữ Ca giãn cặp chân mày, nhẹ giọng đáp: “Ừm, được.”



Dường như gần đây đã ngày càng quen với kiểu phục tùng này rồi, những cuộc hẹn vốn dĩ rất bình dị này, chỉ bởi vì con người ấy, mà như luôn mang một sự cám dỗ khó lòng khước từ.