Đường Ngựa Vằn

Chương 41 : Lạc đường

Ngày đăng: 09:35 18/04/20


Ngữ Ca chỉ vừa ngồi đàng hoàng trên xe thì Hiểu Kiều đã nhỏm người tới hôn lên gò má của cô một cái. Ngữ Ca nhắm mắt để đối phương hôn, rồi thắt dây an toàn, an tâm ngã lưng ra ghế nghỉ ngơi. Kiều cảnh quan cười hì hì và khởi động máy, lướt bánh êm ả dưới ánh nắng chiều.



Chẳng mấy chốc thì xe đã dừng lại, Ngữ Ca mở mắt, phát hiện đây không phải là Cảnh Duyệt Vinh Viên, mà là một cánh cửa xa lạ, liền quay sang nhìn Hiểu Kiều với ánh mắt nghi vấn.



“Không phải nói về nhà sao?”



“Thì tới nhà rồi.”



Chớp chớp mắt, đó là câu hỏi không lời. 



“Đâu phải chỉ có cậu mới có nhà, tớ cũng có nhà mà.”



Nghe đến đây, sống lưng của Ngữ Ca thẳng cả lên, mắt nhìn chăm chăm vào Hiểu Kiều.



“Nhà cậu?”



“Đúng vậy, cậu chưa đến đây bao giờ mà, vào xem thử nha.”



Trông thấy nét mặt đột nhiên khẩn trương của Ngữ Ca, Hiểu Kiều bất chợt hiểu ra mọi điều, thế là cười nói: “Nhà của mình, không phải chỗ của ba mẹ mình, trong đó không ai cả.”



Bấy giờ Ngữ Ca mới thở phù nhẹ nhõm, lấy lại tinh thần là lập tức bặm môi lườm qua người bên cạnh.



“Lần sau nói rõ ràng một chút được không?”



“Tự cậu hiểu lầm mà. Nào! Xuống xe.”



Khu vực này rất yên tĩnh, mặt đường lót nhựa sạch sẽ, vài chiếc lá úa rơi trên cỏ, có người già đang chơi cùng cháu mình trong công viên, thỉnh thoảng có thể nghe thấy tiếng cười khanh khách rất vui tai. Kiều Hiểu Kiều thọc tay trong túi quần, Ngữ Ca thì cúi đầu đi theo sau, hai người cách nhau khoảng một mét, đi rất từ từ. Không ai nói gì, song họ đều cảm thấy, cảm giác này rất không tệ.



Bước vào nhà, Ngữ Ca không hề nảy sinh cảm giác lạ lẫm trước không gian hoàn toàn xa lạ này, trái lại rất có hứng thú mà nhìn quanh căn nhà mang phong cách họ Kiều. Diện tích không lớn, chỉ đơn giản với hai phòng một sảnh, màu xanh lam chủ đạo, nội thất đều bằng gỗ nguyên chất, cảm giác rất thoải mái. Phía sau sô-pha là một vách tường treo đầy khung ảnh, trên đó là những tấm hình ghi lại quá trình trưởng thành của Kiều Hiểu Kiều. Ngữ Ca xem từng tấm một, thích chí vô cùng.



Hiểu Kiều vào bếp rót ra hai ly nước đặt lên bàn trà. Ngữ Ca thấy cô đi ra thì chỉ vào một tấm hình và hỏi:



“Cậu còn có chị em à?”



“Không, con một.”



“Vậy hai người này là ai?”



Trong ảnh là ba đứa trẻ chưa đầy mười tuổi đứng sáp mặt nhau, tất cả đều mang mái tóc xoăn, nhe răng cười tươi hơn cả hoa mùa xuân.



Hiểu Kiều đi sang đó, chỉ vào người đứng ở bên trái.



“Đây là anh họ, Kiều Hiểu Lộ.”


“Cho mày ăn cắp! Bảo mày ăn cắp này!!”



Tát tay rơi xuống đầu cô gái, âm thanh rất to. Cô gái bị đánh đến khóc sưng cả mặt, song vẫn cắn chặt môi không thốt lên tiếng nào. Những người đứng nhìn chỉ chỉ điểm điểm mà chẳng ai ra mặt ngăn chặn họ.



Ngữ Ca chau mày, nghiêng đầu nhìn người bên cạnh.



Kiều Hiểu Kiều đã kéo dây kéo áo khoác xuống, lấy thẻ công tác của mình ra, đẩy những người ở phía trước qua hai bên rồi bước sang đó.



Một trong hai bảo vệ xếch mắt nhìn Hiểu Kiều.



“Cô làm cái gì vậy?”



Thẻ công tác ve vẫy trước mặt, giọng của Hiểu Kiều không cao, nhưng rất có uy nghiêm.



“Cảnh sát. Xảy ra chuyện gì?”



Nghe đến đây, cô gái bị bắt ấy rùng mình một cái, nhìn lên Hiểu Kiều với ánh mắt kinh hoàng. Thái độ của bảo vệ ấy vẫn còn hơi ngờ vực:



“Nữ cảnh sát?”



Hiểu Kiều nhìn ngược lại hắn: “Thế nào?”



Bảo vệ ấy rục đầu, không dám nói gì nữa, bảo vệ có vẻ lớn tuổi hơn ở bên cạnh bèn nói:



“Cảnh sát đến đúng lúc đấy, người này đã trộm đồ ở đây, chúng tôi đang định báo cảnh sát đây!”



“Trộm cái gì?”



“Trộm thức ăn, nhưng nó đã ăn cả rồi!”



Kiều Hiểu Kiều đã hiểu ra, cất chứng từ công tác vào.



“Tôi biết rồi, tôi sẽ đưa cô ấy đến đồn cảnh sát.”



“Như vậy không hay lắm chăng?”



Vị bảo vệ ấy lại xếch mắt lên, Kiều Hiểu Kiều cười lạnh.



“Ừm, quả là không hay lắm, hay là hai người đi cùng với tôi nhé. Hai người đánh cô ấy tôi đã thấy cả rồi, có chuyện gì về đồn rồi nói.”



Hai bảo vệ xanh cả mặt, may thay đúng lúc này giám đốc tầng trệt xuất hiện, sau khi nghe cấp dưới tường thuật lại mọi việc, với nguyên tắc chuyện lớn hóa nhỏ chuyện nhỏ hóa không, giám đốc ấy đã để Hiểu Kiều đưa người đi.



Kiều Hiểu Kiều nắm tay kéo cô gái ấy đứng dậy, giữa bao cặp mắt ở đây cô cũng không tiện nói gì với Ngữ Ca, chỉ ra mắt ám thị, Ngữ Ca hiểu ý, bèn cúi đầu đi theo sau họ rời khỏi siêu thị.