Đường Ngựa Vằn

Chương 42 : Khúc mắc

Ngày đăng: 09:35 18/04/20


Cận Ngữ Ca một mặt mở cốp xe, để hết những thứ vừa mua vào, mặt khác im lặng chú ý động tĩnh phía bên Hiểu Kiều.



Cô gái vừa trộm cắp ngồi xổm bên cạnh xe, thấp giọng nài nỉ:



“Em không dám nữa, em không dám nữa…. tha cho em một lần này đi, em xin chị….”



Kiều Hiểu Kiều buông tay ra, đứng nhìn cô gái từ trên cao.



“Nhà ở đâu?”



“Không có nhà… em đói đến hết cách nên mới lấy thức ăn của họ… em không phải kẻ trộm, xin chị hãy tha cho em lần này…” 



“Mấy tuổi rồi?”



“17…”



“Thôi được, không đến đồn cảnh sát, đến trại cứu trợ, họ sẽ lo cho em.”



“Không không! Em không đi! Họ sẽ trả em về đó!” Cô gái gấp gáp nói.



Hiểu Kiều nhìn cô: “Chẳng phải em vừa nói… không có nhà sao?”



Cô gái không trả lời, cuộn người lại khóc thút thít.



Ngữ Ca đóng cốp xe lại, cầm trên tay một hộp bánh kem và tiến đến bên họ, nhìn nhìn Hiểu Kiều rồi ngồi xuống trước cô gái.



“Đừng khóc nữa, ăn chút gì đi, chúng tôi không đưa em đi đâu cả, đừng sợ.”



Cô bé ngước lên nhìn Ngữ Ca, rồi lại nhìn ổ bánh kem trước mặt, chần chừ không dám nhận. Ngữ Ca đặt bánh vào tay cô, ra ý bảo cô an tâm rồi đứng dậy.



“Bây giờ thế nào?”



Hiểu Kiều thở dài nói: “Mình đưa cậu về trước, sau đó cùng cô bé này đến chỗ làm, hỏi rõ ngọn nguồn rồi quyết định.”



Chân mày của Ngữ Ca nhíu lại một cách không dễ phát giác, rất rõ ràng, việc này đã phá vỡ toàn bộ kế hoạch mà cô đang trông chờ ở Hiểu Kiều. Tuy nhiên, tình hình trước mắt dường như đích thực không còn lựa chọn nào khác. Cô bặm môi, im lặng chấp nhận.



Hai ngày sau, trước giờ tan ca, Kiều Hiểu Kiều đã gọi điện đến. Ngữ Ca vừa kết thúc cuộc họp và đang chuẩn bị về phòng.



“Mình đã đưa đứa trẻ ấy về nhà.” Giọng của Hiểu Kiều nghe khá bình tĩnh.



“Đứa trẻ nào?” Ngữ Ca nhất thời không phản ứng ra, trong đầu cô xuất hiện gương mặt phúng phính của Kiều Lương.



“Người mà chúng ta gặp ở siêu thị hôm trước.”
“Có tác dụng an thần, mình nghĩ đại loại là tinh dầu gì đó.” Ngữ Ca quỳ một chân bên cạnh giường, nói mà không hề quay lại nhìn Hiểu Kiều.



“Ai tặng sao?”



Hiểu Kiều đang mặc áo choàng tắm caro màu trắng, tóc mái ướt sũng dính trên trán, cô đứng dựa vào cửa, hai tay khoanh trước ngực, cách hỏi đầy hàm ý ấy đã quá rõ ràng. Ngữ Ca quay lại lườm cô một cái, không thèm để tâm.



Hiểu Kiều nhún vai không nói gì nữa, tiến vào trong, tiện thể đóng cửa lại. Có những chuyện, quan trọng hơn việc ghen tuông.



Trạng thái của cả hai đều không tệ.



Thật ra căn cứ theo định luật càng ít càng quý, thì quan hệ của họ khi ở trên giường trái lại là dung hợp nhất. Cận Ngữ Ca cổ hủ nghiêm túc, Kiều Hiểu Kiều tùy hứng lơ là, song ngay cả trong giai đoạn mối quan hệ này lạnh nhạt nhất, thì họ, vẫn chưa bao giờ cưỡng lại được nỗi khát khao đối với cơ thể của đối phương. Dẫu phải lạnh mặt nhìn nhau vẫn muốn dùng cách thân mật này để duy trì mối quan hệ giữa hai người.



Về sau, tuy bảo mùi thuốc nổ ngày càng nồng, nhưng cả hai cũng đã quen thuộc với nhau. Đặc biệt là khi ở trên giường, Hiểu Kiều biết rõ mỗi một điểm nhạy cảm của Ngữ Ca, biết rõ dùng cách nào có thể khiến cô vui vẻ và hài lòng nhất; và Cận Ngữ Ca cũng dần trút bỏ vẻ ngoài khép nép, mà triển hiện mặt chân thật nhất của mình trước Hiểu Kiều; Thỉnh thoảng khi tâm trạng vui vẻ, Cận tổng tài cũng sẽ phục vụ cho Kiều cảnh quan, dẫu rằng cái phúc lợi hiếm hoi này với Kiều Hiểu Kiều mà nói, chẳng khác gì thể phạt…



Ngữ Ca tắm xong trở ra thì bất ngờ thấy Hiểu Kiều đã mặc đồ đâu vào đấy, và đang thắt dây giày ở trước cửa. Nét mặt thong thả chốc lát lạnh xuống, không giữ im lặng nữa, cô hỏi:



“Cậu đi đâu vậy?!”



Hiểu Kiều đang cúi đầu thắt dây ngước lên nhìn Ngữ Ca với cặp mắt mơ màng:



“Thì về nhà…”



“Hôm nay cậu đến đây là để làm gì?!”



“Mình…”



Hiểu Kiều chớp chớp mắt, chưa kịp hiểu cơn giận của Ngữ Ca đã xuất phát từ đâu.



“Chẳng phải đã nói với cậu sao, cô bé ấy mình đã dắt về nhà…”



“Cậu đi ngay! Sau này đừng đến đây nữa! Mình không cần cậu đến ứng phó!”



Hiểu Kiều đứng dậy, nhìn Ngữ Ca mà không biết phải làm sao, “Cậu sao vậy?”



Cận Ngữ Ca tiến nhanh tới trước, kéo cửa ra đẩy Kiều Hiểu Kiều ra khỏi nhà. Hiểu Kiều chao đảo vì không phòng bị, còn chưa đứng vững thì cửa đã rầm một tiếng đóng lại.



Kiều cảnh quan sững người, bắt đầu ấn chuông, rồi lại đập cửa. Nhưng bất kể cô làm gì, thì bên trong cánh cửa vẫn chỉ im lặng không một động tĩnh. Cô lấy điện thoại ra, vẫn không có phản ứng gì. Hiểu Kiều chóng nạnh, lửa giận bốc lên.



“Nổi điên cũng phải có lý do chứ?!”



Song, cái đáp lại cô, vẫn chỉ là cánh cửa chống trộm màu đen ở trước mặt.