Dường Như Đã Yêu

Chương 15 :

Ngày đăng: 10:47 18/04/20


Những ngày trong viện, tôi mong ngóng Phương đến, vì những lúc có cậu ấy, tôi thấy Minh trở về. Do vậy, bố mẹ cứ nghĩ tôi đã có cảm tình với Phương. Tuy Tôi đã suy nghĩ và chấp nhận cậu ấy nhưng thật sự cảm giác bị gượng ép quả khó chịu vô cùng.



hàng ngày, Phương thường đến nhà tôi ăn tối, chân tôi đã đi lại được tốt hơn chút, tối đến tôi vẫn nhắn tin cùng chú, chúng tôi nói chuyện với nhau về những kế hoạch cho công việc sắp tới của mình.



Nhưng tuyệt nhiên chú không sang nhà tôi cũng không công khai quan tâm tôi như trước nữa. có lẽ chú cũng ngại với bố tôi, chúng tôi giống như hai con đường mà đèn xanh đèn đỏ là bố mẹ.



Phương hôm nay nhìn tôi rất lạ. có lẽ cậu ấy có điều gì đó cần nói với tôi nhưng đang rất ngập ngừng. có lẽ cậu ấy đã nhìn thấy sự thiếu nhiệt tình của tôi. bởi vì bây giờ người xuất hiện trước mặt tôi là Phương chứ không còn là Minh nữa.



- Bình...



- có chuyện gì vậy?



- tôi có thể mời cậu đi uống nước được không?



- có chuyện gì quan trọng à?



- tôi nghĩ điều này quan trọng.



- được rồi.



Tôi đi theo phương ra cửa rồi ngồi lên xe cậu ấy, tôi biết bố mẹ tôi sẽ ủng hộ chúng tôi đi chơi riêng với nhau, có lẽ họ sẽ rất vui mừng.



Phương kéo ghế cho tôi ngồi một góc quán cafe. chúng tôi giống 2 đứa bạn đi uống nước hơn là hẹn hò. Phương ngồi xuống trước mặt, nghiêm túc nhìn tôi.



- có chuyện gì vậy?



tôi ái ngại hỏi



- Bình. chúng ta quen nhau sắp được 15 năm rồi ý nhỉ.



- uh.



tôi gật đầu. nhanh thật đấy, mới ngày nào mà.



- chắc cậu cũng biết tình cảm của tôi dành cho cậu.



- ???



tôi ngồi im.



Phương ấp úng



- tôi biết cậu vẫn nghĩ đến Minh. tôi biết so với Minh tôi không là gì cả. nhưng mà... nhưng mà hôm trước tôi đến mộ Minh. tôi đã xin phép cậu ấy cho tôi chăm sóc cậu.



- Minh đã chết rồi.



tôi lạnh lùng nói câu nói đó. điều đấy là sự thật, và tôi đã chấp nhận nó nhiều năm rồi cho dù đôi khi tôi vẫn thấy Minh quay lại.



- hôm trước lúc cậu sốt, cậu đã nhầm tôi với Minh. lúc đó cậu nói chuyện với tôi, không hề giống cậu bây giờ.



- .....



- Bình.... nếu có thể, hãy cho tôi cả đời được chăm sóc cho cậu, kể cả cậu coi tôi chỉ là thay thế cho Minh. tôi nguyện sẽ yêu thương cậu như Minh đã thương cậu vậy.



- Minh chết rồi



tôi nhắc lại. nước mắt tôi bắt đầu rưng rưng, minh chết thật rồi, tôi sai rồi.



- Ko, Minh vẫn còn sống, Minh sống trong tôi.



- ko, cậu không phải.



tôi bối rối.



- cậu đừng nhắc chuyện này nữa. đừng nhắc nữa.



tôi đứng lên bước ra khỏi ghế.
tôi không hiểu chuyện gì đang xảy ra với chính tôi luôn.



- hay hôm nay ko đi chơi nữa. hôm nay em thấy đau chân.



Minh bước từ ngoài vào, vẻ mặt giận dỗi.



- hay để anh cõng.



tôi cười, định đưa tay lên nhéo má Minh mà lại nhận ra trước mặt tôi là Phương. mồ hôi tôi bắt đầu rơi ra, hình như tôi điên rồi.



- hôm nay chúng ta nghỉ nhé. tôi thấy mệt mà.



tôi quay đi, tôi không muốn đi chơi với phương. ko hề muốn,



- được rồi, thế nghỉ đi, anh đi về.



tôi gật đầu chào phương. tôi nhìn theo cậu ấy đi ra đến cửa, khi cậu ấy chuẩn bị dắt xa đi mới quay lại nhìn tôi, tôi thấy Minh đang cười với tôi, rồi quay xe chuẩn bị đi. tôi gọi với.



- Minh.. Minh... ngày mai đến mua cho em bánh quẩy nhé.



choang.....



tiếng bát vỡ trong bếp nhà tôi. mẹ tôi hốt hoảng chạy ra ngoài nhìn quanh 1 lượt.



- nó đâu... nó đâu...



- ai ạ,



- thằng Minh.



- kia... anh ấy chuẩn bị về.



mẹ nhìn theo hướng tôi chỉ. rồi run lên.



- còn nhìn thấy thằng Minh à.



tôi gật đầu



mẹ tôi đưa tay lên ngực giữ chặt, cơ thể loạng choạng, may mà có chú đứng sau đỡ.



- đó là một biểu hiện của tâm thần đấy ạ. là do cô ấy nghĩ đến cậu Minh quá nhiều, chắc do ảnh hưởng của cơn sốt vừa rồi.



- phải làm thế nào hả chú.



- em nói với anh rồi, nhưng anh không nghe.



- thế giờ tôi phải làm thế nào?



- nếu con bé cứ nhìn Phương ra Minh, thì tốt nhất là ko để con bé gặp Phương nữa, sau đó chúng ta sẽ tác động lên ý thức dần dần.



- liệu nó có bị tâm thần không chú.



- nếu theo dõi và can thiệp sớm thì không sao đâu ạ.



- vậy tôi phải làm thế nào.



- mai chị đưa cháu đến viện. em sẽ qua cho chụp chiếu sau đó sẽ nhờ bác sĩ bên thần kinh can thiệp.



- uh được rồi.



- nhưng đừng nói với anh.



- uh... chị biết rồi



tôi chả hiểu mẹ và chú đang nói cái quái gì... nói tôi hâm à... tôi đâu có hâm.