Dường Như Đã Yêu
Chương 16 :
Ngày đăng: 10:47 18/04/20
Ngày hôm sau tôi đến bệnh viện cùng mẹ. đúng như hôm qua chú nói. Tôi được nằm vào cái máy chụp to tướng. nó quét tôi 1 lượt từ trên xuống dưới. sau khi có kết luận của bác sĩ, tôi được đưa vào bên trong.
- để em qua làm thủ tục cho cháu nhập viện.
Chú bước ra ngoài thì một lúc sau bố tôi và Minh đến, thấy Minh tôi cười toe.
- em có sao không?
- em ko sao.
- bao giờ được về?
- bác sĩ bảo cần nằm lại theo dõi.
- thế mà nói không sao.
- em ko sao thật mà. nhưng mà em đói rồi, ra mua cho em cái gì ăn đi.
- em ăn gì?
- bánh mì kẹp.
- đợi anh chút.
Minh đi nhanh ra cửa. tôi mới nhớ ra gọi với anh lại.
- Minh… nhớ ko được cho sốt nhé.
Sau cậu nói đó cả bố mẹ đứng im nhìn tôi. bố tôi đưa tay lên sờ trán tôi, hai mắt ông mở to tướng.
- con… con thấy trong người sao ko?
- ko ạ
- có đau trong đầu không.
- ko
mẹ tôi gạt vôi nước mắt.
- thằng Vinh nó bảo nếu ko chữa nhanh sẽ ảnh hưởng đến tâm thần. đấy anh thấy chưa. Anh còn bảo thủ.
- bảo thủ cái gì. Thì con đang lành lặn thằng đéo nào nghĩ nó bị thế.
- mà nó chỉ nhìn ra thằng Minh hay em đi xin cho con cái bùa đi, xin nhiều vào, hay mời thầy về cúng cho nó, làm thế nào thì làm nhanh nhanh lên.
bố tôi có vẻ cũng sốt ruột, ông thở dài.
- con ko sao.
Tôi cười,
- uh… sẽ không sao. Con gái bố là phải mạnh mẽ.
bố tôi nói thế thôi, bố tôi cũng sợ vợ cơ mà, chỉ lúc nào mà điên lên mới không sợ.
- được rồi, bây giờ anh chị đưa cháu vào đi, chút nữa sang bác sĩ sẽ hướng dẫn thêm.
bố dắt tôi đi vào bên trong.
- nhưng con còn chờ bánh mì.
- bánh trái cái gì. Khi nào con khỏi bố sẽ mua cho con cả cái hiệu bánh mì.
- con đói.
- được rồi. con đi vào đi, bố sẽ ra lấy bánh cho con.
- không cần Minh đi mua rồi.
bố tôi đứnglại nhìn tôi.
- bố ra đón Minh, con cứ vào đi nhé.
Tôi gật đầu đi theo chú. tôi ko biết đó cũng là lần cuối tôi được gặp Minh.
những ngày tiếp theo tôi lại sống trong bệnh viện. bác sĩ hầu như cách ly tôi với bên ngoài. Ngay cả bố mẹ tôi hầu như cũng ít xuất hiện. người ở bên tôi nhiều nhất là chú. hàng ngày, tôi nói chuyện với bác sĩ, tôi kể cho bác sĩ nghe câu chuyện của tôi, tôi kể về Minh.
Có những lúc tôi nhắm mắt lại.. quá khứ hiện về khiến tôi khóc, khiến tôi lại tìm kiếm Minh. Có một bàn tay nắm lấy tay tôi rất chặt.
Chú cáu lên, giờ còn cô tôi, chứng tỏ đã rất bực bội rồi.
- cháu ở Lai Châu.
- chân đau mà mò được lên trên đấy.
- Páng đón cháu.
- páng là ai.?
- là anh Páng. Anh họ của Minh.
- cháu cho địa chỉ đi chú lên đón.
- ko cần.
- có cho không.?
Chú quát tôi.
- đi từ nhà lên đây 10 tiếng đấy. đường khó đi lắm. chứ cứ ở nhà mai cháu về mà.
- tôi nói cho địa chỉ cơ mà. cô nhiều lí do nhỉ.
Chú mất kiểm soát, tôi đành lòng nhắn cho chú chỗ tôi đang ở. Kèm lời dặn là chỉ đi được buổi sáng thôi. ấy vậy mà 3 giờ sáng tôi đã thấy tiếng điện thoại tôi kêu, sau một chuyến đi dài, tôi mệt mỏi với điện thoại.
- giờ nói cho tôi biết em ở nhà nào?
Tôi bật dậy… cái gì cơ chứ? Ông ta mò lên đây? Vào giờ này?đéo tin nổi.
Tôi gọi Páng… nhờ Páng ra đón ông ta vào. trời đất… mọi người có thể tưởng tượng được ánh mắt ông ta nhìn tôi khi gặp tôi ko…?
Nhìn ông ta sau khi đi cả quãng đường đèo có lẽ cũng tả tơi, tôi ko biết ai đã chở ông ta bằng xe máy để vào được đây, đó đúnglà một anh Hùng vì con đường vào đây buổi tối rất khó đi.
Páng đưa ông ta vào chỗ tôi nằm rồi quay đi, nhìn qua cũng hiểu chúng tôi là gì của nhau rồi. tôi ngồi im, bối rối gãi đầu.
- nào… giờ muốn nói gì.
Ông ta trưng ra vẻ mặt nghiêm khắc.
- giờ mới 3-4 giờ sáng, ngủ đi mai tính.
- không được… tính luôn đi. để mai ấm ức trong lòng
- ai làm gì mà ấm ức.
- có đứa bỏ đi không nói với ai câu gì. Làm người ta lo chết đi được.
- ai khiến lo.
- dám nói câu đó hả.
Chú kéo mạnh tay tôi. Kéo thật mạnh để tôi ngã vào lòng chú, hai bàn tay chú siết chặt…. rất chặt… tôi vai chú run lên, tôi nghe thấy tiếng sụt sịt bên cạnh. Chú khóc à? Khóc vì lo cho tôi à? thật ko?
- cái gì đấy?
- không… không có gì.
- cháu ở đây rồi. đừng lo, cháu khoẻ.
- Không lo sao được. tôi muốn lúc nào cũng được nhìn thấy em, lúc nào cũng có em bên cạnh, tôi sợ cảm giác mất em lắm rồi.
Tôi cười, vòng tay ôm chặt chú hơn. Chú đang tỏ tình với tôi đấy à?
Chú yêu tôi thật đấy à?
- khi chúng ta quay về. tôi sẽ sang nói với bố em chuyện này.
- chuyện gì?
- chuyện tôi yêu con gái ông ấy. tôi muốn có con gái ông ấy.
- chú không sợ bố cháu sẽ thả chó hay ném bom chú à.
- không tôi không sợ, chỉ cần có em, tôi… chết cũng cam lòng.
Tôi cười… gió ngoài kia vẫn thổi, những ngọn gió vẫn bay trên những ngọn đồi, chỉ có điều tôi đã tìm được hạnh phúc mới là chú…. chú già của tôi.