Dường Như Đã Yêu

Chương 17 :

Ngày đăng: 10:47 18/04/20


Sáng hôm sau chú ngủ dậy muộn. Có lẽ sau cả một quãng đường dài vất vả cùng với việc có tôi nằm cạnh chú như ngủ ngon hơn. Tôi dậy sớm lấy đồ ăn cho chú. thú thực thì ở mảnh đất nghèo nàn này. đồ ăn cũng chỉ là bát cơm trắng với cá kho thôi. thế cũng là may lắm.



Tôi mò vào chỗ chú ngủ, kiểm tra quần áo chú. hôm qua đi đường tối, cho nên quần áo lấm lem hết cả. bình thường chú là người sạch sẽ, ấy vậy mà giờ cũng bất chấp, từ bỏ nguyên tắc vì tôi. Có cái gì đó thấy xúc động vo cùng.



Đang hi hoay tự nhiên có 1 bàn tay kéo tôi ngã nhào xuống. trên chiếc giường. đúng hơn là 2 tấm gỗ được ghép lại với nhau. Chú ôm chặt lấy tôi. miệng tủm tỉm còn mắt nhắm nghiền.



- làm cái trò gì vậy?



- nằm im đi.



- người ta thấy thì người ta cười cho đó.



- kệ họ.



- ở đây người ta còn lạc hậu lắm. đừng có mà vớ vẩn. buông ra.



- không… phải có cái ôm mới ngủ ngon được. giờ ngủ chưa đã… cần ngủ thêm.



- trời… dở chứng lười từ khi nào vậy ông Lão.



- từ khi có người gọi ông là ông lão và chê ông già.



Ôi… nói cùn thế là cùng.



- thế giờ tôi gọi là ông trẻ nhá.



- ông rồi thì lấy đâu ra mà trẻ. phải gọi là ông nhưng mà là ông xã.



Chú cười siết tôi chặt hơn.



- hứ…. định giết người đó à? ngạt thở người ta.



- cho ngửi mùi cho quen.



- mùi hôi nách thì có.



- đây ko có bị hôi nách.



- có đấy, hôi đây này.



- chả qua đêm qua đi bộ leo đèo đến cả chục cây…



- nửa đêm nửa hôm mò lên. Ai khiến.



- chưa trị tội thì thôi đấy nhé.



- thử xem.



Nghe được câu đó chú mở mắt nhìn tôi, ánh mắt sâu thẳm đầy yêu thương và ấm áp. Bàn tay ôm cả bộ ngực tôi siết vào lòng. kiểu này… hư lắm ý.



- này… này… buông ra. người ta cười cho đấy.



- kệ… chả nhẽ ở đây không có vợ chồng.



- ai là vợ chồng.



- họ là vợ chồng còn chúng ta thì…. chuẩn bị.



- ai thèm chuẩn bị.



- ko thèm bắt phải thèm.



Chú cựa mình vươn lên trên người tôi, cả cơ thể như muốn đè tôi xuống.



- này… cháu mách bố cháu đấy.



- tôi chịu được. đánh cũng được, chửi cũng được, nhưng mà….



Chú ngập ngừng nhìn tôi nghi ngờ



- nhưng mà gì?



- rồi sẽ biết.



Chú cọ cọ mấy cái râu dài vào trán tôi, cảm giác vừa rát vừa nhột nhưng lại thấy hạnh phúc vô cùng. Chú già của tôi giờ cũng có râu đấy. mọi khi thì nó còn chưa kịp nhú đã cạo đi rồi, bây giờ nuôi râu ý là sao.



- eo… ở bẩn có râu.



- ai bảo thế…



- …



- do đứa nào làm người ta lo quên ăn quên ngủ. mà thôi kệ… người ta bảo để râu không phải là dê, để râu để biết là anh mê nàng.



Eo ơi, dẻo mỏ lắm ý… tôi cười rúc rích bên dưới. một lúc sau có tiếng léo nhéo bên ngoài chúng tôi mới chịu rời nhau ra. Tôi đi ra ngoài lấy nước và khăn mặt cho chú. vì hôm qua chú chả mang gì theo cho nên chúng tôi chính thức dùng chung cả khăn mặt và bàn chải. tôi chả thấy chú ái ngại điều gì… đã thế còn có vẻ rất vui.



Chú bước ra ngoài cửa. Ánh nắng vàng vùng đồi núi chói vào mắt. giờ cũng gần trưa rồi ý chứ. trước mặt chú là vùng đồi núi chập trùng. Có lẽ đêm qua vì tôi và vì sốt ruột tìm tôi cho nên giờ chú mới chứng kiến cuộc sống của người dân nơi này. Chú có chút bất ngờ. tôi thấy chú như vậy liền kéo chú ra chum nước sau nhà rửa mặt.



- em ở đây có quen không?



- sao lại không chứ.



- chú thấy thế nào… ổn không?



- ổn



Chú nói có vẻ ngập ngừng… tôi hiểu. bố chú là công an, mẹ chú là giáo viên, chú là bác sĩ, giờ lại làm chủ 1 công ty. sống cuộc đời đủ đầy từ trên xuống dưới, làm sao biết nỗi khổ của người nghèo.




- không sao đâu, em vào thay đồ đi, chốc bố gọi thì xuống.



Tôi gật đầu.



- hèm….



bố tôi hắng giọng phía sau.



- con Bình vào đi tắm đi, chân tay thế kia còn mò đi chơi. lần sau còn thế tao đập chết.



bố càng ngày càng khó tính.có phải ông bố nào chuẩn bị làm bố vợ cũng cố gắng tỏ ra nguy hiểm như vậy hay không nhỉ.



Tôi cắm đầu đi lên nhà. chỉ mong chút nữa bố già và chú già của tôi ko xảy ra chuyện gì nghiêm trọng.



>>>>.<<<<



Bố em ngồi trầm ngâm trước mặt tôi. Chưa bao giờ tôi thấy anh ấy suy tư đến vậy. Tôi cũng rất khó xử. Bởi vì bây giờ ko biết nên xưng hô ra sao. Đứa con gái ngang bướng nhất quyết xưng là cháu, còn ông bố khó tính thì luôn miệng gọi chú thay con.



Nếu mọi thứ cứ diễn ra đều đều, sau này con chúng tôi sẽ gọi cả tôi và anh ấy là ông mất.



Sau một hồi suy nghĩ, bố em nhấc chén lên đưa trc mặt tôi.



- chú có con gái, tôi cũng có con gái. Chúng ta đều là bố vợ cả, con mình theo người ta, cchú lo một, tôi lo mười



- …..



- chú chơi với tôi mấy năm nay, cũng biết tính tôi, anh em ra anh em, tôi ko bao giờ nghĩ chú lại là người yêu của con tôi, gia đình tôi thì không bằng gia đình chú được, con tôi cũng là đứa vụng về. vả lại con tôi nó còn dại. tôi không bảo được, tôi phải chiu



- anh đừng lo, em sẽ chăm sóc cho Bình.



- con gái tôi nó cũng nhỡ tuổi rồi. giờ có mối quan hệ nào là chúng tôi đặt ngay vấn đề, trẻ còn đẻ được chứ giờ để lớn tuổi lại nguy hiểm. cho nên chú đừng nghĩ là vì chú có tiền mà tôi hối. thật ra tôi cũng lo hàng xóm láng giềng lời qua tiếng lại, nhưng mà thôi thì….. nó đặt đâu… chúng tôi đành ngồi đấy thôi chứ còn nói được gì.



Tôi cười… cái câu nó đặt đâu tôi ngồi đấy có nghĩa là chốt hạ của vấn đề rồi. tôi biết anh Huy là người nghĩ trước nghĩ sau. Trông có vẻ khó tính nhưng cũng là người chu toàn. Suy cho cùng cả anh và con trai anh đều có vẻ rất tình cảm, yêu vợ. vì vậy mà con cái rất ngoan và lễ phép, gia đình nề nếp như vậy có lí gì không xứng đáng với tôi. bản thân tôi còn thấy tôi không xứng với em thì đúng hơn. Tôi… thật sự đã cũ mất rồi.



Anh Huy đưa cái chén rượu lên trước măt tôi.



- Chú uống đi.



- vâng



Tôi đón chén rượu.



- mình à. Chú ấy đau tay, mình đừng bắt chú ấy uống.



- bà không có việc gì thì đi vào cho đàn ông chúng tôi bàn chuyện.



mẹ em nghe thế thì quay vào trong.



- tay chú làm sao?



- em ngã nhẹ thôi ạ.



- gãy xương hay trật khớp.



- chỉ rạn nhẹ thôi ạ.



- Chú đau tay, nó thì đau chân. Hai đứa năm nay hạn nhiều. từ giờ đến cuối năm đi đứng cẩn thận. đừng làm gì… quá rồi… khổ chúng tôi



đừng làm gì quá … có nghĩa là … đấy rồi. tôi tủm tỉm… không ngờ ông bố vợ này tâm lý ghê



- cứ để cho Bình khoẻ hẳn đi rồi tính ạ.



- uh… con bé nhà tôi giờ đầu óc nó cũng ko được tỉnh táo. Tôi biết bao năm nó buồn chuyện thằng Minh rồi bị vụ thắng Thái nó cũng mệt mỏi lắm… nhưng mà thôi thì con gái ko đi lấy chồng ở vậy cũng khổ nên tôi muốn nó có tấm chồng đàng hoàng. nếu như chú là người biết nghĩ trước nghĩ sau… chú cũng từng trải rồi… rút được kinh nghiệm thì cái gì tránh nên tránh.



- đàn bà thì đứa nào cũng lắm mồm cả, như bà vợ tôi hay càu nhau nhưng mà tôi cứ nhịn 1 câu cho êm ấm. thật ra là người ta cũng vì gia đình cả… vợ chồng lấy nhau khi còn khó khăn… đếnkhi khá giả đừng quên những ngày chia nhau củ khoai củ sắn. con bé về nhà chú có thể đã có sẵn mọi thứ, chú không cần chiều chuộng nhưng cũng nên để nó làm nó ăn,



- tôi nói thật với chú tôi ko có tiền của nhiều cho con nhưng nếu chú cảm thấy không nuôi nổi thì trả tôi, chứ đừng đánh đập chửi bới con tôi, nếu vậy nhất định tôi ko tha thứ.



Thế là bố em đã tính trước cả chuyện chúng tôi về chung một nhà… quả là… rất tâm lý.



Tôi ngồi bên cạnh anh ấy, hai anh em nhâm nhi chén rượu. Tôi biết cho dù gả con gái cho tôi hay cho ai khác thì anh có lẽ cũng tâm trạng như vậy… bởi tôi giờ chưa nghĩ đến chuyện sau này tôi sẽ ko thấy con gái tôi hàng ngày thì ko biết cảm giác sẽ như thế nào.



- Anh yên tâm… em cũng ngay bên cạnh… hàng ngày Bình vẫn về nhà với anh chị cơ mà.



- biết thế…



bố em vẫn trầm ngâm.



- à này….



- dạ.



- giờ chú đổi cách xưng hô đi, tìm hiểu con gái tôi mà cứ gọi tôi là anh người ta cười cho cả tôi cả chú.



- dạ….



giờ tôi ko biết phải gọi anh ấy như thế nào… nhưng lòng tôi vui lắm.



- thôi… cũng muộn rồi. chú về đi. tôi bắt con bé đi ngủ sớm rồi. có gì mai gặp.



- vâng…



Tôi đứng dậy đi ra cửa. tôi muốn nhìn thấy em. muốn chia cùng em niềm vui này… trong chuyện này, công lớn nhất vẫn là của em, nếu em không cương quyết bảo vệ tình yêu với tôi, có lẽ giờ này tôi ko vui đến vậy. cảm ơn em… cô gái của tôi.