Dường Như Đã Yêu

Chương 18 :

Ngày đăng: 10:47 18/04/20


Tôi nằm chờ chú trên giường đến sốt ruột, tôi ko biết có chuyện gì nghiêm trọng không? Nghe ngóng mãi mà chả có âm thanh to tiếng nào. chứng tỏ mọi chuyện diễn ra có phần rất êm đẹp.



Tôi nhìn sang cửa phòng chú. chờ đợi ánh đèn bật sáng lên. đếnkhi thấy chú bước vào phòng tôi nhắn tin ngay.



- thế nào rồi chú già?



- không ổn rồi.



- sao thế.



- bố không đồng ý. bố bảo ông già này cũ rồi.



- cũ???



- thì từng có 1 vợ và đang có 2 con rồi ý.



- xàm… vợ thì vợ, con thì càng vui chứ sao.



- nhưng đằng ấy không chê à?



- có gì mà chê….ơ nhưng mà bố cháu còn bảo gì nữa.



- bố bảo thôi thì để con gái bố lấy người khác. Ông nhận lời người khác rồi.



- thế chú nói thế nào?



- giờ tuỳ đằng ấy đấy, đằng ấy thế nào… đằng này cũng đành chịu theo.



gớm, lời lẽ nghe kinh quá, tôi bĩu môi.



- uh thì… cháu đành nghe bố cháu. Mình là con mà… cha mẹ đặt đâu, con ngồi đó.



- cái gì cơ.



mặt méo.



- thì chú chả bảo thế còn gì…



- tôi chưa nói gì về chuyện bố em đặt đâu em ngồi đó.



- nhưng mà nói thế là đủ hiểu bố cháu không muốn chúng ta qua lại. vậy thì chúng ta …



- chúng ta cái gì?



- mỗi đứa đi một đường.



- em muốn thế hả?



- ….



- em không nghĩ cho tôi sao? Em ko bảo vệ tình yêu của em nữa à? Em độc ác vậy… thế mà em còn nói em yêu tôi cơ đấy.



Chú làm 1 tràng… có lẽ đã rất ấm ức vì chuyện ấy… nhưng tôi chỉ đùa xem chú phản ứng sao thôi mà… thế mà gắt kinh người lên ý.



- cháu yêu bố mẹ cháu hơn. Cháu không muốn bố mẹ cháu buồn.



- được rồi, em cứ làm những gì e muốn.



Chú tắt máy quảng điện thoại xuống giường. mắt nhìn sang bên phòng tôi như muốn phá tan cái cửa kính và cả tôi nữa… eo ơi… lúc giận trông cũng kinh ra phết.



kệ chú giận đến cả tiếng tôi lăn lóc trên giường. tôi biết bố tôi sẽ ko phản đối… bởi vì nếu phản đối thì chiến tranh đã xảy ra rồi. tính bố tôi là vậy, quý ai thì rất quý mà ghét ai có khi đuổi ngay ra khỏi nhà.



tiếng điện thoại của tôi kêu. Dòng tin nhắn khiến tôi bật cười.



- cái cô kia… cô định bỏ rơi tôi đấy hả?



Tôi ngó đầu ra cửa kính… ông già ấy đang đứng nhìn về phía tôi… trên người mặc độc cái quần đùi. Khoe body đấy à? May quá là ko có bụng bia như mấy ông giám đốc tôi quen. Trông cũng phong độ lắm.theo kinh nghiệm của con Oanh thì có vẻ như vẫn còn khoẻ lắm. vì nó nói tôi là chỉ có ông nào bụng bự mới bị yếu sinh lý thôi… hí hí.



- cháu ngủ rồi.



- vậy thì dậy ngay cho tôi.



- cháu buồn ngủ



- nhất định không đượcngủ, tôik ko cho cô ngủ.



- chú ác thế.



- ai ác hơn, mới nói thế mà cô đòi bỏ tôi, bên tình bên hiếu bên nào nặng hơn vậy?



- bố mẹ cháu nặng cân hơn 1 mình chú.



Ông ấy bật cười vì dòng tin nhắn vừa xong.



- lầy vừa thôi.



- kệ….



- vậy bố đã nói gì chưa?



- chưa… bố cháu ngủ rồi.



- xuống dưới nhà đi,



- làm gì?


Chú nhìn tôi chờ đợi.



- vấn đề không nằm ở chỗ khách hàng, vấn đề nằm ở người bán hàng.



- vậy chúng ta sẽ làm như thế nào.?



- cháu nghĩ cái này cần nhiều thời gian tìm hiểu. còn giờ chúng ta lo các vấn đề trước mắt đi đã.



- là gì?



- vốn.



- sao em biết.



- cháu có tay trong.



- cái đó tôi lo được, em cứ nghỉ ngơi, đừng nghĩ gì cả.



- chú coi cháu là gì?



Tôi nói lạnh lùng. Chú ngồi im nhìn tôi. Bình thường tôi là đứa rất vui tính và cợt nhả, nhưng nếu như bước vào công việc tôi rất nghiêm túc. Phương châm của tôi chính là làm hết sức và chơi hết mình mà.



- hiện tại tôi có vài chỗ vay, nếu như một số cổ đông yêu cầu rút vốn thì tôi vẫn có thể xoay sở được.



- Hợp đồng của chú với họ đâu.



- có những người đóng góp theo kiểu cho vay không giấy tờ nhưng mà chúng ta làm vc vì uy tín, nếu họ đòi tôi vẫn trả.



- cháu nghĩ những Ng như vậy là quá thân thiết, họ sẽ không đòi nhưng những người chú không ngờ có khi họ lại làm thế.



- em quả là người biết lo xa.



- giờ cháu cần nghiên cứu hết những khách hàng của chúng ta, cho cháu xin thông tin về những mối hàng trung bình trở lên nhé.



- tại sao lại trung bình trở lên.



- vì giờ chúng ta phải đẩy hết hàng đi trong khi chúng ta không thể tìm khách hàng mới 1 sớm 1 chiều được. chăm sóc khách hàng cũ vẫn nhanh và hiệu quả hơn chứ.



- tôi hiểu.



Chú gật đầu.



Chúng tôi mất cả ngày vùi mình trong phòng làm việc… đến khi tan làm tôi vẫn còn chưa muốn đứng lên.



- em … chúng ta về nào. Em ko thể ngồi 1 chỗ cả ngày như vậy được.



- ko sao.



- em cần đi lại vì cái chân em.



- nó không quan trọn bằng công việc lúc này.



Tôi nói lạnh lùng.



- thảo nào anh Huy bảo em ham việc, quả không sai.



- cháu ko phải người chăm chỉ, cũng ko phải người thông minh, cháu chỉ cố gắng làm người hiệu quả.



- cảm ơn em.



Chú nhìn tôi xúc động.



- cho cháu mang nó về nhé.



- cái gì?



- giấy tờ.



- ko cần đâu.



- cháu sẽ nghỉ sớm.



- ko cần.



- vậy cháu ở lại.



Chú cười.



- về nhà… trong máy tính có hết những thứ em cần.



Tôi chau mày lườm chú.



- sao chú không nói nhanh.



- em có thể xưng hô khác đi được không. mọi người sẽ cười chúng ta đấy.



- kệ. cứ coi như chúng ta khám răng cho họ miễn phí, có gì đâu.



Chú véo má tôi.



- lầy vừa thôi nhé.



Tôi cười rồi cùng chú đi ra ngoài.



Ngày đầu tiên tôi đến công ty, ngày đầu tiên chúng tôi làm việc cùng nhau… ngày đầu tiên của chúng tôi.