Dường Như Đã Yêu
Chương 21 :
Ngày đăng: 10:47 18/04/20
Nếu như bạn giận ai đó... Bạn còn muốn nói chuyện với họ nữa ko. Tất nhiên là ko.
Lúc này... Tôi muốn im lặng. Ko phải tôi ghen với Duyên. Mà vì chú ấy. Người đàn ông vì tình, vì sắc....tôi ko biết ông ta còn ham hố cái gì???
Ai cũng có quá khứ của riêng mình. Nhưng cái ông chú này... Quá khứ có vẻ tưng bừng quá. Tôi ko biết nếu như tôi và ông ấy thành đôi... Thì có ngày đẹp trời nào... Ông ấy bỏ tôi và theo người khác hay ko nữa?
- Em làm sao thế. Nếu giận tôi thì nói ra, Im lặng thế làm ng khác sợ đấy.
- Ai sợ.
- Tôi sợ. Đc chưa
Tôi bật cười
- Chú mà sợ.
- Sao ko sợ, nếu như em cứ im lặng như thế, vấn đề của em sẽ ko đc giải quyết, trong tâm em sẽ luôn có cảmgiác khó chịu. Ng ta sinh ra ngôn ngữ chính là cách để biểu đạt cảm xúc cá nhân. Nói lên cái tôi của mình. Chứ nếu cứ im lặng mà giải quyết đc vấn đề, thì thế giới câm hết sẽ bớt ồn ào hơn.
Tôi lạnh nhạt nhìn chú rồi quay đi, tâm tình hỗn độn như vậy, còn tâm với trạng mà biểu đạt cảm xúc sao. Hay giờ tôi nói với chú là vì chú dùng chung hàng với các ông kia bao nhiêu ngày mà ko biết, mù quáng thì cũng có giới hạn thôi chứ.
Tôi còn chưa tính đến chuyện có khả năng ông ta mượn gió bẻ măng đâu. Nếu tôi điều tra ra nhất định ông ta chết với tôi.
Nhưng mà suy đi xét lại. Ông chú này cũng ko thuộc dạng cáo già đến vậy. Thấy ánh mắt ngây thơ của ông ta khi biết mình dùng chung "quần" với kẻ khác đúng là rât đáng buồn cười.
Tôi cũng từng có 1 sừng mẹ với 1 cái sừng con nếu tính trong thế giới động vật dạng 1 sừng như tôi chỉ được liệt vào danh sách động vật có vú bình thường thôi.
Nhưng với ông chú này... với Vài chục cái sừng trên đầu thì 100% ông ấy sẽ được liệt vào dạng động vật quý hiếm. Ôi... Chú ơi là chú.. Tướng chú thế nào...
Tôi cười một mình.
- em sao thế. Tự nhiên cười 1 mình thế là sao.?
- Ko sao
- Em đừng như vậy. Có gì nói ra cho tôi nghe nào.
- Cháu ko muốn nói chuyện gì lúc này.
- Thế lúc nào mới là lúc cần nói. Em càng ngày càng khó hiểu
- Cháu ko cần chú hiểu
- Vậy em ko cần tôi hiểu thì em cần ai hiểu. Minh hiểu nhé.
Tôi đứng im nhìn chú. Chú dám nhắc đến Minh trong câu chuyện này sao. Cái nỗi ấm ức của tôi trỗi dậy trong ng. Tôi ứa nước mắt. Ko nói thêm câu nào mà cầm túi bỏ đi... Tôi mặc kệ tất cả.
Tôi mò đến spa của con Oanh. chỉ có nó mới giúp tôi vơi đi nỗi ấm ức trong lòng.
- Có chuyện gì mà. Mặt mày dài ra thế hả con kia.
- Đéo có chuyện gì
- giờ thì cũng gần thế...
tôi thở dài.
- lão hay ghen à?
- cũng hơi hơi. chỉ là mới thì sợ mất, ko biết đến lúc quen rồi thì thế nào?
- lúc quen rồi thì kệ mẹ mày chứ sao.
- tao còn chưa biết.
- thế đã làm cái khởi động chưa?
- là gì cơ?
- ơ... mày ngu thế... đã lên giường đo độ dài của lão chưa?
hí hí hí
tôi cười rúc rích.
- chưa.
- chưa???
con Oanh há mồm. nó nghĩ ai cũng như nó sao?
- mày yếu hay lão ấy yếu.
- ko biết... bọn tao còn... chưa hôn nhau.
- eo... thế mà đòi cưới nhau về... thế kỉ nào rồi... để dành đêm tân hôm chỉ là câu chuyện của thế kỉ trước nhưng mà ở việt nam thôi chứ nói ra bọn tây nó cười cho đấy.
- thì tao cứ đến đâu thì đến, nó theo cảm xúc theo thời điểm.
- mẹ... thời với chả điểm. mày phải cho lão tập thể dục 5-10 phút, sau dần vài lần thì cho 20-30 phút, lão chịu được thì ok... còn ko thì next.
- mày bảo tao chọn chồng hay chọn con đực để giao phối đấy.
- cả hai
tôi cười hớn...
- thật ra dạo này công vc của ông ý có vấn đề, tay ông ý đau, chân tao chưa khỏi hẳn... cho nên tao cư từ từ.
- uh thì mày cứ từ đi...
tôi gật gù... thật ra tôi cũng lo về cái khoản giường chiếu lắm... ko biết... với 1 người đàn ông bình thường như Thái, hay một ngời đàn ông đặc biệt như chú... mong muốn chuyện đó khác nhau ở điểm nào. người ta nói 80% tan vỡ là do sex ko phù hợp... liệu rằng chúng tôi sinh ra có để dành cho nhau không?