Dường Như Đã Yêu
Chương 22 :
Ngày đăng: 10:47 18/04/20
Tình yêu của" tuổi già" khác với tình yêu tuổi trẻ trâu.
Đâu đó ngoài những bồi hồi là những suy xét về tương lai. Sau những tổn thương chúng ta đâu còn có thể bất chấp, liều lĩnh đánh bạc, liều lĩnh đặt cược cả cuộc đời mình.
Chúng tôi bắt đầu yêu nhau từ đó.
Mỗi buổi sáng chúng tôi gặp nhau, cùng nhau đi làm. Mỗi buổi tối chúng tôi cùng nhau trở về.
cảm giác hạnh phúc là khi có chú ở bên, trước khi chúng tôi ra khỏi xe, chú thường níu lại, hôn tôi 1 cái.
hôn là vậy, yêu là vậy nhưng tuyệt nhiên không bao giờ đòi hỏi chuyện đó. có nhiều lúc tôi cũng thấy lạ. Trước đây tôi cũng có một mối tình. khi chúng tôi chuyển sang giai đoạn gần gũi hơn anh ta bắt đầu nói những câu đòi hỏi, thường xuyên tỏ ra ham muốn tôi, nhưng giờ thì chú lại khác, chú rất tế nhị. chỉ lúc nào hôn mới chạm tay vào ngực tôi và cũng ko bao giờ thô lỗ đến mức luồn tay vào trong áo.
chú già của tôi có tốt thật không hay chỉ giả nai thôi nhỉ... tôi lại nghi ngờ.
số lượng khách hàng tăng lên đáng kể so với trước đây, hiện giờ hàng hoá đã dần đi vào ổn định. chỉ có điều, đúng như tôi dự đoán, tiền của chúng tôi ko còn đủ để nhập hàng về.
Tôi biết chú là người sống rất uy tín, chú chấp nhận cho họ rút vốn cũng là chấp nhận rủi ro cho bản thân mình.
tôi ngưỡng mộ người đàn ông của tôi về sự rõ ràng và dám chấp nhận. nhưng tôi biết, để vay được số tiền lớn trong thời điểm hiện tai là rất khó khăn. chúng tôi... hầu như hết chỗ vay rồi.
chúng tôi cùng nhau làm việc trong phòng chú mỗi tối, tôi là người rất nghiêm túc khi làm việc, tôi thấy thi thoảng chú lại nhìn nén tôi, thi thoảng lại động chạm. tôi tủm tỉm cười... nếu cứ như thế tôi cũng không tập trung được.
- ngồi im 1 chỗ được không?
- em mà cứ như thế không ai ngồi im được.
- thế muốn như thế nào? về bên kia nhé.
tôi lườm.
- hì hì
chú ngồi sát cạnh tôi, kéo tôi đứng lên ngồi vào lòng chú, tay tôi vẫn mang theo cái máy tính.
- em định làm việc đến lúc chết đấy à?
- có thể.
- thế còn ông già này. em yêu công vc hơn sao?
- chuẩn đấy.
- này cô kia... tôi ko khiến cô can dự chuyện của tôi, chuyện của cô là ngồi im trên này, và....
- và gì?
- và sản xuất trẻ con.
tôi bĩu môi. cái ông này đòi hỏi còn ko biết... thì còn biết sản xuất trẻ con... chắc là do mấy cô kia chủ động đưa ông ta lên giường thì đúng hơn ý chứ.
- tôi bảo này... em sắp đi tháo đinh rồi. làm vc ít thôi, mọi việc khác cứ để tôi lo.
- dạo này... sao hàng không về được, có vấn đề gì về tiền của chúng ta.
- không... cái đó tôi sẽ lo ổn thoả. em đừng bận tâm, nếu cần... tôi biết tôi phải làm gì.
làm gì là làm gì... giờ vay ngân hàng thì phải chờ đợi, trong khi hàng đang cần gấp để giao. tôi biết, nhiều chỗ không dám cho chú vay. mà tiền hàng chúng tôi chót cam kết cho khách nợ để bán được hàng rồi. chúng tôi cần vốn.
tôi nghĩ đi nghĩ lại 1 hồi rồi quay sang níu cổ chú.
- chú già.
lườm
- cháu có 1 ít tiền, có thể dùng tạm nó trong thời gian chúng ta kêu gọi vốn.
chú nhìn tôi 1 hồi, chắc lại đang suy nghĩ. rồi nhẹ nhàng siết tôi lại.
- không cần đâu, tôi đã nói tôi lo được, em để dành tiền sau này làm việc khác.
- nhưng giờ chúng ta cần tiền, chú đừng có như vậy, hãy cứ coi như cháu cho chú vay đi.
- được rồi... cứ để tôi xem xét.
cái xem xét của chú chỉ là từ chối mà ko muốn để tôi nói nhiều, tôi thừa hiểu. tôi níu tay lên cổ chú... chủ động hôn hít dụ dỗ.
- ngày mai cháu chuyển tiền qua cho chị Ánh nhé.
chú ngồi im, còn ko đáp lại nụ hôn của tôi, tôi kiểu như đang solo một mình với cái môi của chú... được rồi... lì chứ gì... bướng ko được đâu nhé.
tôi xoa xoa cái lưng của chú... mời gọi... nhẹ nhàng tựa ngực mình vào ngực chú, bàn tay tinh nghịch lần mò... cái chỗ dễ sai khiến nhất của đàn ông là chỗ nào chắc các bạn cũng biết. Tôi thò tay xuống dưới, cái chỗ ko cần chạm cũng tự thức dậy. ông chú mặc bộ quần áo thể thao, co giãn lắm... yên tâm... mò thoải mái đi... tôi ko biết ko phải tôi dụ dỗ chú ta mà đang dụ dỗ chính mình thì có... ôi... tôi... hư lắm rồi.
- cháu thật… còn được mấy tuần rồi
Tôi nói dối,
- mẹ ơi… nhỡ đi ở nhờ mà lúc con đẻ thì khổ lắm mẹ ạ.
mẹ tôi xót… chúa xót con nhà tôi đây rồi.
- mẹ chúng mày…bố mày mà biết chúng mày thế thì loạn… tao ko binh nổi
- mẹ ơi… mẹ thương con… thương cháu… đi mẹ.
Sau 1 ngày suy nghĩ. Và chờ mẹ tôi ra tay… tôi nay bố tôi chính thức có động thái…tôi đang hí hoáy trong phòng thì bố gọi.
- con Bình sang gọi thằng Vinh sang đây.
Tôi phi như tên lửa xuống cầu thang mặc cho cái chân đau.
- mày què mà mày đi khoẻ thế.
- bố thì…
- mày ngu lắm con ạ… đúng là con dại cái mang
bố tôi lắc đầu… tôi cười… đấy… mẹ tôi siêu lắm. bố tôi ko dám đánh tôi đâu. sợ đau cháu ông thì có… hí hí…
chú bước theo tôi vào trong. bố tôi mang khuôn mặt vô cùng nghiêm khắc nhìn chú.
- hôm trước tôi đã nói con Bình nó đau chân, tôi biết con tôi nó dại, thì chú lớn rồi chú cũng phải giữ cho nó chứ.
Chú ngơ ra không hiểu…
- bố… bố sao lại nói thế
- bố bố cái gì, mày làm xấu mặt tao.
bố tôi quát…
- có chuyện gì vậy ạ?
chú lơ ngơ…
- thế chú định thế nào.
- dạ…
- chú nói lại cho tôi xem nào… chú định thế nào với con tôi.
- dạ… thì xong đợt này… công vc ổn định thì con xin phép bác đón em về.
- bao lâu thì ổn.
- khoảng 2-3 tháng ạ.
- bà… 2-3 tháng thì thế nào.
- rét cũng ko ai biết đâu anh ạ. Mà em nghĩ giờ nó hiện đại rồi, người ta còn mừng ý chứ
- bà vớ vẩn.
bố tôi cau mày. rồi nhìn chú.
- tôi nói cậu nghe này… thôi thì con tôi dại… 2 đứa cũng tính chuyện nghiêm túc cả rồi. cho nên tôi mới nói.
Chú ngồi im
- chú thiếu bao nhiêu cứ bảo tôi, ko có nhiều thì có ít, tôi gom tiền của tôi và con Bình coi như bố con tôi mua lại cổ phần công ty, chú làm được thì chia. Còn ko được vẫn trả lãi như thường. tôi ko cho ko cái gì đâu.
- thôi… con ko nhận được đâu ạ.
- tôi ko vì chú đâu. tôi vì con tôi, vì cháu tôi, tôi cũng là đàn ông, ko ai muốn đi ở rể còn tôi ko muốn con tôi khổ.
- con
- chú chọn đi, nếu chú không coi tôi là bố vợ chú, chú cứ nói, tôi nuôi con tôi được.
Ôi… bố tuyệt vời quá… đúng là bố già của tôi…
Chú đuối lý rồi cuối cùng cũng chịu nhận tiền… thế là chúng tôi nhẹ 1 gánh nặng… cảm ơn bố… cảm ơn chú… cảm ơn “đứa con” của chúng tôi