Dường Như Đã Yêu
Chương 23 :
Ngày đăng: 10:47 18/04/20
Tôi biết chú không đồng ý chuyện này. Bởi với sĩ diện của một thằng đàn ông ai lại để bố ngời yêu ra tay giúp như thế. Nhưng giờ chú đâu có lựa chọn. bố tôi tính thế nào chắc chú hiểu. và tôi nghĩ chú cũng vui vì như vậy là bố tôi quá tin tưởng chú rồi.
Chú nhéo mũi tôi.
- em dám nói em có thai với bố mẹ hả?
- kệ. Cháu chỉ muốn gánh vác đỡ chú 1 phần khó khăn, đừng vì thế mà suy nghĩ nhiều. coi như chú có một khoản nợ, hãy cố gắng để làm vc mà trả nợ đi.
Chú ôm tôi vào lòng.
- khoản nợ về tiền bạc không quan trọng... tôi cảm thấy tôi nợ em cả một cuộc đời... cảm ơn em đã đến...
Tôi cũng siết chú vào vòng tay tôi. yêu nhau là vậy, con gái khi yêu thường yêu như lần đầu mới yêu vậy. ban đầu tôi cũng đắn đo, nhưng đếnkhi tôi chờ đợi sự chủ động từ chú thì chú lại khiến tôi tin chú nhiều hơn khi cố gắng giữ gìn cho tôi... cho dù chú biết tôi ko còn con gái nữa rồi. Tôi cũng không biết chú có yêu tôi bằng tất cả cảm xúc của mình hay không. bởi vì ngay lúc này tôi không còn đủ tỉnh táo nữa... tôi mù quáng mất rồi.
Chúng tôi hôn nhau giữa đường.. kệ... giờ chúng tôi chính thức thông báo cho mọi người biết chúng tôi là của nhau. Hàng xóm láng giềng đều biết, cho dù có tiếng xì xào nhưng tôi không quan trọng chuyện đó. Chúng ta sống vì bản thân chúng ta chứ không phải từ những lời dị nghị của người khác. Không ai hoàn hảo để làm vừa lòng cả thế giới đâu. Do vậy nếu bạn u sầu vì những gì người ta đồn đại về bạn thì đólà một thất bại thật đáng tiếc, bạn thua cuộc là do bạn mà thôi.
Chú đưa tôi vào căn phòng trắng tinh đó. Tôi thấy không chỉ bố mà khuôn mặt chú cũng tỏ rõ nét căng thẳng. Sau ca mổ này tôi sẽ đi lại được bình thường. chỉ có điều trên chân có 1 con rết xinh đẹp, mà chú nói là sẽ cố gắng để nó mờ đi.
Chú nắm tay tôi
- sẽ không sao đâu, em yên tâm.
- thôi anh chị ạ. bịn rịn quá. Phát hờn.
- mày ghen tị sao Tuấn Anh. nợ ghế đấy, sắp phải trả rồi.
- ơ thế họ làm rồi mà em vẫn phải trả á?
- này... làm rồi hay chưa là chuyện nhà họ, chuyện mày nợ phải trả, đừng có chối.
- thế cho em mượn dùng trước nhá. Ko rẻ đâu anh Vinh ạ.
Chú nhìn họ cười.
- thôi... mấy ông tập trung vào.
- xem nào.... ổn định rồi ấy nhỉ... dạo này trông béo ra xinh xắn quá. Tuấn Anh... mày chạy ra kia lấy cho anh cái que thử.
- mấy cái anh?
- 2 cái đi cho chắc. Không có đưa sang bên phòng siêu âm đi xem nó làm tổ chưa?
- naỳ... chúng mày nói cái quái gì vậy?
- thì phải xem xét trước khi chụp ko thì tia X không tốt cho thai nhi đâu, nhất là thai mới
- cái gì cơ?
Chú ngơ ngác.. tôi tủm tỉm cười
- anh đùa bọn em à? phải xem nhà anh được mấy tuần rồi chứ.
- nhưng mà... đã có gì đâu? Chúng mày đừng có mà vớ vẩn.
- nhà anh dùng biện pháp gì thế... thật ko đấy, ko em đưa vào chụp lại là em ko chịu trách nhiệm đâu đấy.
- xin lỗi bạn tôi nghĩ câu chuyện này đã là quá khứ rồi, giờ Bình là vợ tôi, mong bạnđể cô ấy yên.
- mày thì biết cái đéo gì,... mày tránh ra.
Anh ta giở giọng cùn.
- bạn đừng nói như thế.
- bạn cái đéo gì... mày cũng chỉ là thằng dùng lại của tao.
Sau câu nói ấy... Thái bị ăn 1 cú đấm thẳng vào mặt. Anh ta ngã nhào xuống đất. Chú đứng đó, nhìn thẳng vào anh ta. Tôi biết chú vừa đánh anh ta.
- mày dám đánh tao à.
Thái đứng dậy tiến nhanh về phía chú tung 1 cú đấm nhưng chú rất nhanh 1 lần nữa cho Thái nằm im dưới nền đất. Chú có võ thật đấy à?uh... bố chú là công an mà.
Sau 2 cú đánh khá đau, Thái nằm im. Chú kệ hắn nằm như vậy mà bước về phía tôi, còn tôi thì không, tôi quay lại chỗ Thái. Tôi đứng đó nhìn anh ta nằm trên đường.
- tôi sẽ nói với anh 1 lần cuối cùng. trước khi Minh chết, anh đã hứa với cậu ấy là chăm sóc tôi. chúng ta đã sống với nhau, chơi với nhau ngần ấy năm, có lẽ ngoài Minh anh là người hiểu tôi nhất, nhưng giờ anh thử xem lại anh có xứng đáng với tình bạn, tình yêu của tất cả chúng ta ko?
- tôi chưa bao giờ trách móc hay mắng chửi anh 1 lời nào hết. Tôi mong nếu anh nhận ra anh sai, anh nên hối hận nốt phần đời còn lại của mình. Thất bại của anh bây giờ là do anh gây ra... chúng ta... ko còn gì để nói với nhau nữa. nếu còn coi tôi và Minh là bạn. Hãy coi như cả 2 chúng tôi đã chết rồi.
Tôi quay đi, nước mắt tôi ứa ra... chúng tôi đã từng rất vui... cả 3 người... đã từng rất hạnh phúc... để rồi 1 người xa lìa thế giới còn chúng tôi tan vỡ vì kẻ thứ 3... thế giới thật ra không có gì là bền vững cả... chỉ có điều chúng ta giữ gìn nó trong cái khung đẹp đẽ hay bôi đầy mực đen vào mà thôi. Đáng trân trọng hay đáng quên... là cách chúng ta đối xử với nhau... như vậy đấy.
Tôi bỏ đi không cần quan tâm đến chú, và con Oanh... tôi muốn về nhà... tôi sợ cái thế giới này lắm rồi.
- Bình... Bình... em đừng như vậy.
Chú kéo tay tôi lại... tôi xấu hổ... tôi ko dám nhìn vào mặt chú.
- em đừng như vậy, anh ta ko có ở đây nữa rồi.
Tôi đứng im, cố giữ giọng lạnh lùng
- xin lỗi chú.
- đừng nói vậy. tôi biết em đang nghĩ gì. nếu muốn khóc, cứ dựa vào vai tôi mà khóc.
Tôi ngẩng lên nhìn chú. ánh mắt chú chắc chắn như khẳng định. Tôi ứa nước mắt. Tôi ko khóc vì Thái, mà tôi khóc vì xấu hổ, vì quá khứ đáng quên của tôi và hắn, về cái thứ gọi là tình yêu mà tôi biết rằng đó chỉ là bồng bột thời tuổi trẻ.
Tôi khóc cho tôi.
- em còn nhớ có lần em thấy tôi và Duyên hôn nhau ở đường không?
- em biết chuyện chúng tôi làm chuyện đó...
- em còn biết cô ấy hoang dã nữa.
- xin lỗi em, nếu như phải viết ra lời xin lỗi có lẽ tôi sẽ phải viết nhiểu hơn em cả trăm lần ý chứ. Tôi là thằng đàn ông tồi, nhưng mà em vẫn tha thứ cho tôi, em chấp nhận tật xấu, quá khứ của tôi để đến với tôi.
- cho nên... em chính là món quà quý nhất của tôi rồi, cái gì đã qua... cho qua... giờ hãy vì tôi, vì ông chú già đây này... tôi đã đi hơn nửa cuộc đời rồi... cho nên hãy vì tôi mà đừng bao giờ xa tôi nữa... nghe chưa?
Tôi ôm lấy chú. tôi khóc, giờ 1 phần cho cả hạnh phúc và may mắn khi tìm thấy người biết cảm thông cho tôi. trên đời này… nếu bạn thật tâm đặt mình vào địa vị của người khác mà suy xét vấn đề. Thì mọi chuyện sẽ được giải quyết rất đơn giản. tôi biết chú không vui về chuyện này…. Nhưng sau cùng, chú cũng là người thật sự rất có lý lẽ… cảm ơn… cảm ơn chú… tôi yêu chú…