Dường Như Đã Yêu

Chương 25 :

Ngày đăng: 10:47 18/04/20


Tôi mơ về một hạnh phúc viên mãn trong cuộc đời mình như cái sự thăng hoa mà chú mang lại cho tôi những ngày qua. một khởi đầu hạnh phúc tưởng chừng như không có điều gì có thể khiến chúng tôi xa nhau, không có điều gì có thể khiến chúng tôi ngừng yêu nhau…



Tôi cũng không thể ngờ một ngày chú hàng xóm ấy lại là người yêu của tôi, người tình của tôi,”chồng” tôi.



Suy cho cùng cuộc đời có những thứ không thể nói trước được. Cảm ơn ông trời đã cho tôi trở về đúng ngày đó, gặp đúng người đàn ông đó, nói đúng câu nói đó, và chúng tôi đã chạm được vào tử huyệt của nhau. giờ chúng tôi bên nhau và mong bên nhau cho đến cuối cuộc đời.



Chú ôm tôi từ phía sau, không ngừng dành cho tôi những cử chỉ ân ái.



- em có biết từ lần đầu gặp em tôi đã nghĩ đến em không?



- hứ… nghĩ đến cháu á?



Tôi bĩu môi.



- từ cái ngày em trở về trong bộ quần áo thể thao em khiến cho tôi cảm thấy một ngày mệt mỏi của tôi bay đi đâu mất



- cho đến lúc em xuất hiện trong bộ váy ngủ vô tình khiến tôi muốn nhiều hơn cả 1 cái nhìn.



- sao mà chú dê thế.



- đàn ông thằng nào chả dê. 10 thằng nhìn ngực nhìn mông cả 10 ý.



- thế lúc đấy chú nhìn cháu vào đâu.



- tất cả….



Chú bóp mông tôi rồi lại bóp ngực tôi.



- lúc ấy thì nó chẳng mũm mĩm thế này.



Tôi cười. có bố mẹ, có chú thế này thì tôi tăng cân vù vù ý chứ… chú già.



- nếu 1 ngày cháu già đi, béo lên, và xấu hơn chú có chê cháu không?



- thế thì tôi cũng già đi, gầy xuống, xấu hơn thì em có chê tôi ko?



- có…cháu là ng yêu cái đẹp mà.



Chú nhéo má tôi… chúng tôi lại hôn nhau, lại tiếp tục cái câu chuyện còn dang dở… bản thân đến giờ phút này… tôi càng ngày càng tham lam khi luôn khao khát và không khi nào thoả mãn cảm giác về chú… tôi muốn chú… tôi yêu chú thật rồi.



Chúng tôi trở về nhà và tiếp tục những ngày bận rộn với công việc.



Tôi xin nói với các bạn, phụ nữ là những người rất nhạy cảm và dễ nhận ra sự khác biệt. sự quấn quýt và những cử chỉ quan tâm chúng tôi giành cho nhau không thể nào giấu được bá… tối hôm đó bá gọi tôi ra.



- lại đây mẹ muốn nói chuyện với con.



- dạ…



Tôi ngồi xuống. bá đưa về phía tôi hai cái hộp nhỏ.



- gì vậy Bá.



- từ giờ ko gọi Bá nữa nhé. Con tuy là dâu ta cũng coi con như con gái ta cả thôi. gọi mẹ được rồi,



- dạ…



tôi đỏ mặt cúi xuống.



- đây là thuốc bổ đấy.



- dạ…



Tôi ngơ ra chưa hiểu.



- ta nhờ mua cho hai đứa. con mới ốm khỏi phải tẩm bổ cho khoẻ thì con cái mới khoẻ được.



- còn cái này cho thằng Vinh… cố gắng cho mẹ thằng cu là mẹ chết cũng cam lòng.



Ôi… tôi hai mắt tròn xoe như hai con ốc… tôi quả thật còn đang nghĩ hạnh phúc chú mang đến chỉ là giấc mơ vậy mà bá đã phát hiện ra rồi… đúng là con mắt tinh đời. nhưng có điều bá dù tâm lý đến đâu cũng vẫn còn rất cổ hủ… chưa chi đã gây áp lực cho chúng tôi về chuyện trai gái… như vậy nếu tôi mà đẻ con gái thì có vấn đề gì không nhỉ… mà theo con Oanh nói với tôi là nếu tôi lần đầu mà không dính ngay thì cái kiểu như gà như vịt này 100% sẽ được cô con gái… đối với tôi thì con nào tôi cũng thích. mà tôi còn quên chưa hỏi chú là chú thích con nào.



Eo ôi… chứng tỏ lấy chồng cũng khổ nhỉ…ko đẻ được cũng khổ… mà đẻ được nhưng đẻ toàn con gái cũng khổ thà không lấy chồng còn hơn…



Xã hội bây giờ hiện đại mà cũng có lắm người suy nghĩ cổ hủ phong kiến lắm. nhưng mà suy cho cùng đẻ con gái bao giờ cũng vui hơn, giả như chúng tôi còn có thời gian quan tâm đến bố mẹ chứ như anh tôi đi quanh năm có khi chả trò chuyện với bố mẹ bao giờ… như vậy đẻ đứa nào sẽ vui hơn đây.



chỉ khác đẻ con gái nhiều khi nó cũng giống bom nổ chậm thật..gặp đứa nào dại trai như tôi càng nguy hiểm… có khi vác cái bụng bầu làm đám cưới cho nguy 1 thể cũng nên.



- Bình…



- dạ.



- ta có chuyện này cần nói với con.



- dạ



Tôi ngồi thẳng lên chú ý lắng nghe.



- Vinh nó… 1 đời vợ. vợ nó cũng bỏ đi chục năm rồi, từ ngày con Bảo Anh còn bé tí.


Tôi níu cổ chú

-Lúc nãy cháu gặp luật sư Nguyên ngoài kia. Chú có việc gì quan trọng mà gặp ông ấy.

-À... Ko có gì. Cầm một ít thủ tục pháp lý thôi mà.

-Sao ko liên hệ qua mail hay điện thoại.hoặc nhờ phòng hành chính . Sao phải trực tiếp làm.

-À. Việc nhỏ mà. Em đừng bận tâm.

Chú kéo tôi xuống hôn môi tôi, ôi... Tôi cứ bị hôn là quên hết đời luôn ý.chúng tôi lại tình tứ với nhau. Bây giờ chú hư lắm. Cứ hôn là tay chân chả bao giờ chịu ngồi yên, hại tôi trong người lúc nào cũng nóng như lửa đốt. Thi thoảng ông chú này lại trưng ra ánh mắt thèm muốn gợi tình như thế thì tôi chết đây. Tôi vòng tay qua cổ chú, hôn nhiệt tình.

Tiếng điện thoại của chú kêu, chú giật mình buông tôi ra, nhìn điên thoại, tắt chuông, rồi rời khỏi ghế nghe. Tôi ngồi đó, nhìn chú một lượt từ trên xuống dưới, ng đàn ông của tôi, chú già của tôi, nói về đẹp trai thì kó có, nói về body thì tạm ổn, còn nói về con ng thì cũng ok.

Nhưng... Giờ lão đang có gì giấu tôi thì phải, con gái nhạy cảm lắm. Nhất là đang bình thường lại tỏ ra bất bình thường, đa nghi chính là nghề của tôi, bản thân tôi ít khi tin nguời và trong kinh doanh bạn có thể chết vì ng bạn tin tưởng bất cứ lúc nào. Do vậy... Hãy cẩn thận.

Chú quay lại thấy tôi đang nhìn chú chằm chằm, chú cười,

-Sao lại nhìn tôi như thế

Tôi cười lại. Chờ Chú buớc đến gần. Tôi sà vào lòng. Dụ dỗ... Dụ dỗ

-Chú già.... Có chuyện gì.

-Ko... Ko có gì.

Tôi cau mày.

-Có chuyện gì phải nói để chúng ta cùng giải quyết chứ đừng có mà Im im. Tuy cháu ko thường xuyên đến công ty nhưng cháu có gián điệp đấy nhé.

Tôi dọa chú, chú cười

-Vâng. Tuân lệnh bà chủ

Tôi nhéo mũi chú. Cảm giác này.. Hạnh phúc thật.

- à này. Tối mai tôi có cuộc hẹn, em chuẩn bị đi, chúng ra cùng đi.

- đi đâu ạ

- sinh Nhật. Quan trọng đấy nhé

-Sao ko nói cháu sớm.

-Tôi thấy em bận nên ko dám làm em phân tâm, thế giờ thì vội vàng hả.

-Ko.

-Cứ chuân bị bình thường thôi, tôi cũng ko cần vợ tôi phải đẹp nhất, bởi nhỡ có ông nào lại phải lòng mất.

-Hứ... Đc thế thì tốt quá.

-Này... Nói cái gì vậy.

-Thì cháu cũng mong có ông đại gia nghìn tỷ nào để ý.

-Này... Ăn đòn

-Kệ

-Ông này ko có nghìn tỷ nhưng có thứ khác, mà mấy ông nghìn tỷ còn lâu mới có.

-Hứ....

Tôi bĩu môi nhưng vẫn níu cổ chú.

-Chỉ giỏi làm người khác mệt theo.

Chú rúc vào cổ tôi. Tình tứ lắm.

-Thế có thích ko?

-Có....

Tôi trả lời nhẹ. Chú già bắt đầu lên cơn, tiếng thở ngày càng mạnh, bàn tay bóp ngực tôi ko ngừng.

-Đang trong văn phòng đấy.

-Mấy hôm ko làm gì rồi.

-Nhưng đang trong văn phòng.

-Kệ

Chú kéo tôi vào nhà vệ sinh. Ít nhất trong đó tôi cũng cảm thấy an toàn. Cảm giác ăn vụng vui lắm các bác ạ. Nó cứ kích thích thế nào ý. Chúng tôi quấn lấy nhau. Mấy ngày ko làm gì cảm giác lại thăng hoa đến lạ.

Tôi hư rồi. Hư lắm rồi. Trước kia tôi ở không mấy năm giời tôi ko hề nghĩ đến hay quan tâm đên nó vậy mà giờ động chạm vào một cái là bản năng của tôi trỗi dậy, tôi dê lắm rồi. Nhìn đâu tôi cũng ra cái đó các bạn ạ. Ám ảnh... Hư hỏng... Hư hỏng.

Xong vc, chú nhấc tôi ra bên ngoài đúng kiểu hồi tôi ở bị đau chân, tôi là cây tầm gửi cần đc giữ gìn, cần đc chăm sóc. Cần đc yêu thương mới có cái để dùng chứ. Hí hí.

-Tối nay qua nhà ăn cơm nhé. Mẹ muốn bàn x huyện với chúng mìn.

-Chuyện gì ạ

-Còn chuyện gì nữa. Bà muốn sang bàn với bố em về chuyện cho còn zai bà ngủ với còn gái ông.

Hí hí. Tôi cười ngặt nghèo. Ông chú này giờ cũng lém lắm nhá.

-Thế vừa làm gì đấy.

-À... Ăn vụng còn gái nhà ông hàng xóm.

-Cũng là ăn thịt con nhà ng ta rồi còn gì.

-Nhưng mà ăn vụng, bị phát hiện thì chết , giờ tôi muốn danh chính ngôn thuận, đừong hoàng mang con ông ra hành hạ.

-Á à... Hành hạ hả... Hành hạ đi.

Tôi nhéo chú. Chúng tôi hạnh phúc. Hạnh phúc vô cùng.

Tối hôm đó chúng tôi ăn cơm. Lúc nào cũng vậy. Tôi được ngồi giữa Châu Anh và Bảo Anh. Hai đứa nhỏ lúc nào cũng quấn lấy tôi. Càng khiến mẹ chú ưng tôi hơn.

-Ngày mai mẹ định sang bàn với ông Huy. Mẹ xem ngày đẹp rồi, hai đứa bàn nhau mà sắp xếp công vc.

-Dạ

Tôi nói đc gì giờ.

-Ngày mấy mẹ.

-Cuối tháng sau, sang đón dâu lần đầu còn sang đầu tháng mới tổ chức mời họ hàng 2 bên, hai đứa tính thế nào,

-Thôi thì mẹ đặt đâu con xin ngồi đó.

Chú cuời hơn

-Bố nhà anh

-Bà thấy bố cháu từ ngày có cô Nhím có khác ko. Lúc nào cũng cười

-Thì bố có cô nhím chăm sóc, có cô Nhím nói chuyện cùng thì chả cvui nữa.

-Em cũng nói chuyện với bố mà.

-Nhưng có cô nhím vẫn vui hơn, với lại có cô nhím chăm sóc bà cả chị em mình để bố yên tâm đi làm

Bảo anh gật gù. Nó đồng tình

-Thế Bảo Anh có thích cô Nhím làm mẹ Bảo Anh ko

Bảo Anh suy nghĩ một hồi Châu Anh lớn hơn nên hiểu biết

-Con thì có ạ . Từ ngày có cô nhím ko đứa nào dám trêu con là ko có mẹ nữa.

Tôi nhìn còn bé xót xa. Tôi nhớ mấy hôm trc nó bắt đầu làm thiếu nữ tôi đã ngủ cùng nó đêm đầu tiên để dậy nó cách xử lý chuyện đó như thế nào. Tôi yêu châu Anh và Bảo Anh. Ngay cả khi nếu chúng tôi chẳng là gì của nhau hết.

-Thế sau này chị em cháu sẽ gọi cô Nhím là mẹ ạ.

-Uh.

Mẹ chú gật đầu

-Đúng vậy.

Chú đồng ý

Bảo Anh suy nghĩ 1 hồi. Tôi xóa đầu nó

_Cháu có thể gọi cô là cô nhím, hay gọi là dì nhím cũng được. Bởi vì chúng ta gọi thế nào ko quan trọng bằng vc chúng ta có tôn trọng nhau hay ko?

-Nhưng bố nghĩ chúng ta vẫn nên gọi cô ấy là mẹ vì cô ấy rất yêu con.

-Con đồng ý

Châu Anh ủng hộ.

Bảo Anh sâu mọt hồi suy nghĩ cũng nhìn tôi rồi cố gắng nói 1 câu mà từ lúc nó tập nói còn chưa đc nóí lần nào

-Mẹ... Mẹ... Ơi

Tất cả moị ng ngồi im nhìn nó, Bảo Anh có vẻ tủi thân, nó khóc, tôi cũng xúc động tôi biết nó lần đầu đc gọi mẹ, còn tôi lần đầu đc 1 đứa trẻ xa lạ gọi là mẹ, mẹ chú có lẽ cũng xúc động ko kém gì chúng tôi, bà cúi xuống gạt nước mắt. Chú có lẽ là ng dũng cảm nhất. Chú ngồi im nhìn ba mẹ con tôi, tôi kéo 2 đứa nhỏ vào lòng ôm lấy chúng ,cả nhà tôi khóc. Khóc cho niềm hạnh phúc đoàn viên. Khóc cho sự bắt đầu của một cuộc sống mới. Cho những niềm khảo khát đã bị bỏ lại từ rất lâu. Chúng tôi... Là một gia đình.