Dường Như Đã Yêu

Chương 3 :

Ngày đăng: 10:47 18/04/20


Những ngày tháng tiếp theo đó, tôi lại quay cuồng với công việc của mình mà quên cái cảm giác ấy, đó chỉ là cảm giác, chưa ăn sâu vào tâm trí tôi là bao.



3 tháng sau tôi lại quay về. Hà Nội mùa này đón tôi bằng cái rét cắt da cắt thịt. Tôi sợ lạnh. Cho nên cứ đến mùa lạnh của Hà Nội là tôi đi dài. Tôi sợ cái cảm giác gió mùa đông bắc tạt vào mặt, những buổi đêm co ro trong chăn. Căn nhà tôi đóng của im lìm suốt ngày... nơi đó có Bố già của tôi và vợ ông ấy là mẹ tôi, hai người họ sống với nhau và chờ tôi trở về mỗi ngày.



Tôi kéo cánh cửa, Puli vẫn là người đầu tiên đón tôi, hôm nay nó mặc cái áo rét khá đẹp mà tôi đặt mua cho nó trên mạng. Nó thấy tôi thì mừng rơn, không ngừng bò lê lết quanh chân tôi,ko biết nó học ai kiểu ăn mừng bẩn như thế. Tôi đặt vali xuống nhà. Nhà tôi trống toanh, cửa không khóa mà cũng ko có ai trong nhà. Tôi gọi vọng từ dưới lên



- bố già ơi



- ....



- má mì ơi



=....



Chẳng có ai phản hồi gì cả. Tôi bắc điện thoại lên gọi



- alo... bố nghe đây



- bố già đi đâu đấy?



- bố á... bố ở nhà



- ở nhà á?



- uh



- nhà có mỗi Puli thôi. Nó bảo hai ông bà già đi trăng mật bỏ nó ở nhà



- trăng với mật cái gì. Cô lém lỉnh



Bố tôi biết tôi về rồi nên cười hớn hở trong điện thoại



- bố đang ở nhà chú Vinh



- thế mẹ đâu?



- mẹ đi lễ rồi 3-4 hôm mới về



- sao bố ko đi?



- mẹ mày ko cho bố đi, chắc đi cùng thằng người yêu nào



Bố tôi có vẻ đã uống vài chén. Nên bốc hẳn, tôi cúp máy rồi ngồi xuống vuốt ve Puli bé nhỏ của tôi, nó sắp cao bằng tôi rồi mà tính như trẻ con ý. Suốt ngày ư ử để đòi tôi yêu.



Một lúc sau có tiếng cạch cửa tôi và Puli ngước lên nhìn. Puli nghe tiếng liền quẫy đuôi. Chắc bố tôi về... mà không... hóa ra là không phải



- Bình... cháu về lâu chưa? Sang nhà chú ăn cơm.



- cháu vừa về được 1 lúc. Cháu không ăn đâu, chú về đi ạ



Tôi từ chối



- vừa về thì ăn kịp sao. Sang đi chú đợi



- cháu.....



- cháu chê chú à?



ôi... nói câu đấy thì khó cho tôi rồi,tôi đứng dậy



- chú về đi, cháu thay đồ rồi cháu sang



Chú gật đầu quay đi. puli nhà tôi mê trai lắm nên nó đòi bám theo



- Puli, ở nhà



Tôi gọi với nó lại. nó cúp đuôi nằm dài ra cửa.



- lớn rồi còn đòi đi ăn trực



- cho nó sang ko nó đói



- nó sang thì ai trông nhà ạ



- khóa cửa vào



- nhà chú nhiều gạo ghê, chú nuôi 3 người nhà cháu cả tuần nhé, mẹ cháu đi vắng rồi



- Chú nuôi cảm năm cũng được ý chứ



Tôi hích mỏ rồi đi lên phòng thay đồ, tôi mặc 1 cái áo gấu có mũ và hai cái tai dài, cái áo khoác này chỉ mặc ở nhà vì nó teen lắm, và giờ trông tôi như cô bé cấp 3 thì đúng hơn. Tôi bước sang nhà chú, nhà chú không chỉ có chú và bố tôi, mà trong phòng ăn còn có 3 người đàn ông nữa kèm theo đó là cô bạn gái chú đang ngồi kế bên. Tôi bước vào phòng, bố tôi quay ra nhìn tôi cười tươi



- vào đây đi cháu. Ngồi đây



Chú chỉ vào ghế, tôi bước lại



- gái đã về rồi đó hả, sao không báo để bố ra đón.



- con thấy bố đang rất bận.



- bố có bận gì đâu, mà với con thì bố không bao giờ bận



- vâng...



Tôi chu mỏ với bố... bố tôi cười. tôi nhìn 1 lượt mọi người xung quanh. Cô gái đó đang nhìn tôi bằng ánh mắt chả có tí thiện cảm nào. Tôi lịch sự chào sân bạn 1 câu.



- cháu chào các chú ạ.



Ôi... sau câu chào của tôi cả 3 chú kia ngồi im nhìn tôi ko chớp mắt... tôi nói sai sao?



- đây là con gái anh.



- con gái anh xinh quá nhỉ... nhưng mà….



Nhìn tôi đâu bé đến mức chào mấy ông ý là chú cơ chứ, nhưng thôi kệ đi, chào sân nhà họ thì chào cho nó kính trọng vẫn hơn, tôi ngồi im nghiêm túc vẻ rất văn minh lịch sự.



- cháu ơi, cháu bao nhiêu tuổi vậy?



- cháu đủ tuổi gọi chú là chú là được rồi



Mấy chú ấy thấy giọng tôi cứng thì chỉ biết nhìn. Tôi cúi xuống nhìn bàn ăn, hình như nó hơi trống, tôi ngó vô trong bếp, cô giúp việc chắc vẫn còn trong đó, cô ấy quý tôi, và tôi cũng quý cô ấy, nên tôi bước vào trong bếp phụ



- con gái anh bao nhiêu tuổi vậy?



- 28 tuổi rồi. các chú có anh em họ hàng giới thiệu giúp anh đi, cứng lắm rồi



Bố tôi bị tôi quay lại lườm vì câu nói ấy, chú cũng nhìn tôi rồi cười.



- để cháu giúp cô



Tôi bước lại đứng cạnh cô giup việc. Người phụ nữ quay ra làm tôi giật mình. Không phải cô ấy.



- cháu chào bác ạ.



- chào cháu, cháu mới đến chơi đó à. Cứ ra đi, bác xong hết rồi



- bác cứ để cháu giúp, còn vc gì giúp vc đấy cho nhanh



- thôi không cần đâu cháu ra đi



Bác này có vẻ hơi khách sáo với tôi, tôi thì vô tư đáp lời.



- bác ko phải lo, cháu đến ăn trực thì cháu phải làm chứ, chốc mới được ăn nhiều.



Hì... tôi híp mắt cười, bàn tay nhanh nhẹn mang mấy đĩa đồ ăn ra bàn.., tôi nhiệt tình có thừa đấy. nhất là việc ăn uống.



Đến khi mọi người ngồi hết vào bàn ăn lúc ấy bác ấy mới gọi



- Bảo ơi, Châu ơi, xuống ăn cơm đi con.



Bọn trẻ như bầy ong vỡ tổ Chạy ùa xuống, nhưng chúng không vui vì được ăn mà vui vì thấy tôi, chúng nắm tay tôi, rồi ôm lấy tôi hết sức vui vẻ



- cô về lâu chưa?



- cô vừa về là sang đây ngay, ở đây có mùi thức ăn.



- thế thì từ mai nhà cháu lúc nào cũng có mùi thức ăn để cô sang đây bà nhỉ.



Châu Anh kéo tay bà. Bà cười.



- mọi người ổn định chỗ ngồi đi nào.



- tôi xin giới thiệu lại. đây là bà nội Châu anh, mẹ tôi.



Sặc.... tôi chưa kịp nuốt miếng nước trong miệng. Suýt nữa thì tôi tưởng bác ấy là cô giup vc khác. Thật may cho tôi



Nhưng tôi nhìn mọi người một lượt... có gì đó sai sai ở đây... bọn nhỏ gọi tôi là cô, tôi gọi bố chúng là chú... chú gọi bố tôi là anh... bố tôi gọi bà nội bọn nhỏ là bác xưng em.....tôi mím môi nén cười... thôi thì cứ để xã hội nó lộn xộn như vậy lại hay



- còn đây là.....



Chú chỉ vào tôi nhưng chưa nói hết câu



- đây là cô Nhím... cô giáo của cháu



Châu anh Híp mắt khoe...



- bà cháu cũng làm cô giáo cô ạ



- thế à?



Tôi cười xoa đầu nó



- cô Nhím tên thật là gì đấy.



Mấy chú đối diện nhìn tôi chằm chằm



- chàu tên là...



Tên tôi hơi con trai, nghe giới thiệu cũng thấy buồn cười



- Cháu tên Bình



- Bình?



mấy Chú hình như cũng bất ngờ vì cái tên của tôi.



- Phương Bình.... ngược lại là bình phương... niềm vui nhân đôi của tôi đấy.



Bố tôi tự hào... đúng... niềm vui nhân đôi của bố nhưng nỗi muộn phiền cũng nhân đôi,



Xong màn chào sân thứ hai tôi ngồi ăn uống ngon lành. Lần này ko phải 24 tiếng như lần trước mà 36 tiếng rồi tôi chưa được ăn. Bố tôi lại nhìn tôi cười, còn cô gái kia nhìn tôi có vẻ khó chịu với nụ cười nhếch môi



- các chú thông cảm, con gái tôi nhặt ở bụi tre về nên nó hơi hoang dã tí



Tất cả mím môi nén cười



- bá thông cảm cho em nhé



- không sao đâu chú.



Mẹ chú cười hiền



- bá thông cảm cho con



Tôi vừa nói vừa che miệng



- làm việc với người tư bản thời gian yêu còn không có lấy đâu ra thời gian để mà ăn.



Tôi híp mắt cười với bá, bá cũng cười lại với tôi



- phải tranh thủ ăn ko chưa được tiền tiêu đã mất tiền đi viện



- con cố hoàn thành công việc để nhanh về



- nhanh làm gì... dù sao cũng là về nghỉ thì cứ làm từ từ thôi chứ



Bá mắng yêu tôi. Tôi cười hớn... tôi vô tư có thừa mà... yên tâm



- ngần này tuổi mà chưa có ng yêu á?



Bá hỏi tôi.



- đã từng có và đang chuẩn bị có ạ
Tôi quay ra nhìn Phương cười tươi. Suy đi tính lại. người bị loại trước nên là Hiệp. bởi anh ta là bạn của chú hàng xóm đa tình nhà tôi, mà đa tình lại hay chơi với đa tình, đó là luật hấp dẫn.



Sau khi đưa tôi lên đến phòng. Phương ngồi lại trong đó, nhìn ngắm 1lượt. phòng tôi có tấm ảnh tôi rất to nơi đầu giường. Phương cũng là số ít người con trai được vào đây, nhưng đây là bất đắc dĩ.



- Phòng Bình đẹp quá nhỉ.



- có gì mà đẹp.



- chứng tỏ Bình cũng có mắt thẩm mĩ đấy.



- thẩm mĩ gì đâu.



- tôi mong sau này… bạn cứ trang trí nhà cửa theo ý muốn, như thế nào tôi cũng đồng tình.



Tôi giật mình nhìn sang cậu ta… hình như cậu ta tính xa quá thì phải. chưa gì đã tưởng tượng rồi. nhưng thôi kệ đi, cứ cho cậu ta mơ thêm ít ngày nữa.



buổi tối hôm đó, chú sang chơi với tôi, tay chú xách nào bánh, nào sữa, nào quả. Chú chả biết tôi đã vật lộn với việc giảm cần như thế nào sao lại đầu độc tôi bằng mấy thứ kia.



thấy tôi ngồi thẫn thờ trên ghế, chú tiến lại, nhìn tôi chăm chăm khiến tôi ngại.



- 1 đêm sốt mà nghe cũng gầy đi nhiều đó nhỉ.cháu uống thuốc chưa?



- cháu uống rồi ạ.



- uống thuốc gì chú xem nào?



- chú cũng biết về thuốc ạ?



- cứ đưa đây chú xem.



Tôi với gói thuốc trên bàn đưa cho chú. tôi thấy chú đọc đi đọc lại rồi bẻ từng viên thuốc chia ra cho tôi thành bữa.



- đây… cứ uống như thế này. chịu khó ăn hoa quả vào, ăn nhẹ từng bữa, chia làm nhiều bữa. sẽ mau khoẻ.



Tôi ngẩng lên nhìn chú như không hiểu, không ngờ chú cũng tâm lý và quan tâm người khác đến vậy. Thảo nào mà mấy cô kia mê mệt thế. Càng như vậy….. càng nguy hiểm.



Không biết ý chú là gì nhưng hầu như ngày nào cũng nhắn tin nhắc tôi phải uống thuốc đủ và đúng giờ. nếu không có cô gái kia.. có lẽ tôi đã ăn cả tấn dưa bở rồi… thôi… thôi… làm ơn đừng có mà thả thính vào cuộc đời của tôi nữa.



Tôi ngồi im trong căn nhà rộng của chú. Mẹ chú đang ngồi đan len. Tôi ko biết đan len và ngay cả việc kiên nhẫn để đan 1 cuộn len tôi cũng ko thể nào làm được.



- Bình



- dạ.



- cháu tính bao giờ kết hôn thì hợp



- cháu chưa nghĩ đến chuyện đó ạ



- bác thấy bố mẹ cháu sốt ruột lắm rồi đó.



- cháu biết ạ



- cháu thấy mấy đứa như là.... thằng vinh nhà bác có được không?



- chú Vinh ạ... chú ấy tốt tính lại tài giỏi nữa quá được ý chứ ạ.



- thằng Vinh nhà bác cũng muốn lấy vợ rồi



- chú ấy định bao giờ thì cưới ạ



- khi nào người ta đồng ý thì cưới



- cháu thấy cô ấy gắn bó với chú cũng lâu rồi



- ai



- Duyên ạ



- ơ... ko... ko phải cái Duyên.



- thế thì còn ai nữa ạ



Tôi thấy hơi thất vọng vì chú ta... hình như ai có tiền thường cho mình đa tình thì phải, người ta hay nghĩ có tiền thì cái gì cung mua được.



Đang mông lung như vậy thì chú xách cặp về, tôi ngồi nhìn ra ánh mắt lạnh lùng mà ko thèm chào chú.



- con chào mẹ ạ, Nhím đến chơi đó à



- vâng



Tôi lạnh nhạt vì tôi thấy khó chịu sau câu nói của mẹ chú. Chú cũng thấy tôi có chuts vấn đề chú quả thật rất nhạy cảm



- lên tắm rồi ăn cơm đi con



- vâng



Chú đi lên tầng thì Châu Anh chạy xuống



- Cô Nhím ơi, cô giảng cho cháu bài này được ko?



- đâu cô xem nào?



- cháu để ở trên phòng. Để cháu lên lấy



- thôi để đấy cô lên.



- hai đứa có gì hỏi nhanh cho cô về còn làm việc nhé



Mẹ chú nói với theo. Tôi đi lên câm tập vở của Châu Anh. Bài toán đố này rất hay. Tôi cầm bút viết lên bảng, nó hỏi khó để giải thích, nhưng tôi đang hiểu theo nghĩa của trẻ con để giảng bài này



- cháu hiểu thế chú nghĩ hơi dài, chúng ta nên giảng theo phương trình



Tôi ko biết chú đã nghe tôi từ khi nào, nhưng hôm nay châu anh được 2 giáo viên giảng bài thì nhìn ngơ ngác



- kết quả ra giống nhau nhưng con biết ghi cách giải nào vào đây.



- bọn nhỏ chưa học đến phương trình nên nếu cho vào đó sẽ không phù hợp



- nhưng đây là cách giải dễ hiểu nhất.



- đối với 1 người như chú thì có thể dễ hiểu nhưng bọn trẻ thì không.



- chú tin là cô giáo của Châu Anh sẽ chấp nhận cách giải này.



- chau đang nói đến chuyện bọn trẻ chứ cô giao nó thì nói làm gì. Cái gì cũng phù hợp với lứa tuổi chứ.



Tôi cãi đến cùng. Một phần là vì bọn trẻ một phần vì tôi ko muốn thua. Cuối cùng chú nhường tôi, nhưng vẫn bắt Châu Anh ghi hai cách giải vào vở.



- ngày mai con mang đến cho cô, để tối cô Bình sang chúng ta giải quyết tiếp



Kể từ hôm đó có lẽ tôi còn chăm đến nhà chú hơn cả con Oanh bữa nọ. Có cái gì đó thôi thúc tôi. Tôi muốn được tranh cãi với chú. chúng tôi có lẽ đều là người cứng đầu, không ai chịu nhường bước cho ai cả. do vậy, tôi không biết là bài học của Châu Anh và Bảo Anh hay bài học của chúng tôi nữa



Hôm nay tôi đang ngồi cùng mẹ chú thì chú về, sau lưng chú là Cô bạn gái, vẫn những câu chào lễ phép của chú và cô gái đó, tôi thấy mẹ chú đang cười với tôi mà tắt ngay nụ cười sau khi xuất hiện cô ấy. quả thật nếu như sống với một người mẹ chồng không ưa mình sẽ rất khó khăn. Tôi gật đầu đáp lại họ.



Chú đi lên phòng còn cô gái ngồi ngoài phòng khách, tay vẫn đang xử lý rất nhiều giấy tờ. Đến khi chú tắm xong đi xuống nhà mẹ chú nói với tôi



- Bình... con ra hâm lại thức ăn cho nóng hộ bác.



- dạ



- để cháu ạ



Duyên đứng lên, bước lại phía bếp



- thôi ko cần đâu, cháu cứ giải quyết công việc của mình đi



Mẹ chú xua tay, chú đứng bên cạnh nhìn mẹ



- để con tự làm được rồi, đâu cần phiền đến Bình



- thôi, con cứ ngồi đi, Bình hôm nay nó về sớm nên mẹ mới nhờ



Tôi đứng lên lấy mấy đĩa thức ăn cho vào lò vi sóng. Đun lại đồ ăn. Đến khi đủ thời gian tôi lấy đồ ăn ra. Chú đứng bên cạnh tự giác lấy bát đũa. Nhưng vì bếp nhà chú không được lớn hay là vì lí do gì đó mà tôi va phải chú, cả bát canh nóng sóng vào tay tôi bỏng rát



- Bình... cháu có sao không? Chú xin lỗi



- cháu không sao



- đưa tay đây cho vào nước lạnh



- để cháu đặt bát canh xuống đã



tôi lì nhất định ko chịu buông tay, nếu tôi buông ra cái bát sẽ rơi xuống.thấy như vậy chú định kéo tay tôi nhưng tôi ra hiệu...tôi đặt bát canh xuống bàn thì bị chú nắm cổ tay kéo ra bồn nước và mở van lạnh, bàn tay chú không ngừng vuốt bên tay bỏng rát của tôi, lúc ấy có cái gì đó như luồng điện chạm vào người, tôi cứ thế mà chỉ biết đỏ mặt



- sao lúc đấy cháu không rời cái bát ra



Chú nói đủ để tôi nghe, giọng nhẹ và rất ấm



- cháu không sao.



- đừng nói như vậy, canh này nóng lắm



- cháu không sao mà.



Nói như vậy nhưng tay tôi càng ngày càng rát hơn. Tôi mím môi.



- chú xin lỗi. hay để chú đưa đi viện



- Cháu ko sao mà, chốc về bôi ít thuốc là khỏi ngay, vết thương ngoài da mà



Tôi khẳng đinh, đếnlúc quay ra thấy Duyên đang đứng phía sau tỏ vẻ không hài lòng. Tôi ái ngại chào bác và mọi người ra về. Nhìn ánh mắt Duyên tôi thấy mình như kẻ phá đám cuộc tình của họ, mà tôi thì ko có ý đó.



Tối hôm đó... chú có nhắn cho tôi 1 lời hỏi thăm. Nhưng tôi ko nhắn lại... từ lúc được người ta vuốt tay như vậy tự nhiên tim tôi lại đập mạnh đến lạ thường



Hôm sau vết thương dường như ko nghe lời tôi, có vài chỗ đã phỏng nước, tôi ko thể bấm máy tính nhanh như trước được, nghỉ trưa tôi chay qua viện bỏng. Kết quả là tôi bỏng độ 2 và phải băng cũng uống thuốc kháng sinh phòng nhiễm khuẩn, ôi.... thế là tôi thành thương binh mất rồi.



Tôi ko thể giấu giếm vết thương trên tay của mình nên ngay tối hôm đó tôi nhận được tin nhắn



- cháu chụp cho chú xem cái tay nào?



- không sao ạ



- ko sao là ko sao thế nào. Làm ngay đi



chú nói như ra lệnh, tôi bướng



- cháu ko chụp, chú thích tự sang mà xem



Tôi tưởng tôi nói vậy thì thôi mà mấy phút sau đã có tiếng gõ cửa



- mở cửa ra cho chú này Gái ơi



Mẹ tôi gọi vọng tận đâu. Còn tiếng gõ cửa vẫn đều đều tôi mở cửa miễn cưỡng



Khuôn mặt chú nghiêm nghị đứng ngoài nhìn tôi.



- đưa chú xem tay nào



Tôi đành đưa cái bàn tay băng trắng tinh lên trước mặt chú



- đây.. được chưa... ko sao mà



- ko sao mà phải băng



- chỉ là sát khuẩn thôi



- cháu chủ quan.



- cháu ko sao thật



- đừng như vậy.



- thế chú muốn cháu phải thế nào. Cháu ko như mấy cô gái của chú đâu nhé



Tôi nói đểu



- mấy đâu ra mà mấy



- thì mẹ chú bảo chú sắp cưới vợ. Nhưng lại ko phải Duyên, thì còn ai nữa cháu ko biết, nhiều hơn 1 là mấy rồi còn gì



(còn)