Dường Như Đã Yêu
Chương 6 :
Ngày đăng: 10:47 18/04/20
Từ hôm đó hầu như tối nào chú cũng qua chỗ tôi chơi. Nhưng bố tôi là người cẩn thận cho nên không còn khiến chú “chịu trách nhiệm” nữa.
tối đó con Nga vào chơi với tôi. Không cần phải nói chứ nhìn cái ánh mắt nó cũng biết nó xót xa tôi đến mức nào. Đấy ở đời phải ăn ở cho tốt để lúc đau ốm có đứa nó còn thương.
Tôi nhìn nó, nhe đủ bộ răng ra cười.
- mẹ… què chân mà cưới khoẻ thế.
- tao đau chân chứ tao có đau cái mồm đâu.
- nhưng mà tao thấy người ta nhăn nhó đây cái mặt mày cứ hơn hớn ra. Làm như què chân là tự hào lắm ý.
- ôi… mày đừng có suy diễn. nhăn nhó cũng đã què rồi, đâu có thay đổi được. thôi thì cứ vui vẻ ăn dưỡng qua ngày đi. u sầu làm gì.
- đúng là cái loại…. tao thề là an dưỡng mấy tháng xong mày sẽ béo lăn quay ra như ngày trước… và câu chuyện bà cô giảm cân lại bắt đầu.
Tôi phì cười
- thôi… tao giữ mồm giữ miệng lắm.
Nó phì cười.
- để xem.
Nói xong nó nhìn trước nhìn sau, có lẽ đang quan sát cái phòng tôi nằm.
- này… đây là phòng bệnh hay phòng bác sĩ đấy.
- đây là phòng bác sĩ.
- Sang chảnh nhể… bệnh nhân lại được ưu tiên nằm phòng bác sĩ, mày có họ với giám đốc bệnh viện à?
Tôi cười
- tao không nhưng chú Vinh thì có.
Nghe đến tên chú Vinh nó bĩu môi
- đừng có mà nhắc đến cái chú Vinh đấy với tao… mày không nghe cả xom đang tẩy chay nhà ông ý kìa
- sao vậy?
- cũng vì cái con bồ ông ý đâm vào mày. đến lúc người ta lôi nó ra nó còn không biết sợ là gì…. May nó là con gái chứ là con trai thì nhừ đòn rồi.
- thôi mày ạ. Cô ấy không cố ý đâu.
- không cố ý thì phải có thái độ hối lỗi chứ.
- thôi… quan tử chấp nhất làm gì.
- đùa… quân tử thêm cái nữa là xuống anh Hùng với diêm vương đấy con ạ.
Tôi cười ngặt nghẽo
- hay là…. Mày có ý gì với ông chú già???
Tôi giật mình nhìn nó… đúng là người ta bảo có tật giật mình quả không sai. Tôi chối biến
- mày điên, ai lại đi thích ông già.
- con kia trẻ hơn mày nửa thập kỉ nó còn thích được. nhìn cũng phong độ, lại có tiền, còn bỏ vợ nữa… thế là ngon rồi
- tao ko tham tiền, mà đẹp thì đéo ăn được.
- thế mày thích ông ý ở điểm gì?
- mày đừng có ngồi đó mà suy diễn.
- thế mày không thích ông ý thì cho Anh Phương 1 cơ hội đi.
- thôi tao xin mày… tao què đã khổ lắm rồi. giờ mày đừng bắt tao phải chịu đựng cái kiểu nhìn thương tâm của nhà ông ý nữa.
- ông ý lo cho mày lắm đấy.
- tao biết…
- biết mà không cảm động… mày đúng là … định hát bài ”vô tình trong tim em” đấy à
- vô vô cái khỉ gió gì…. Là tao chưa nghĩ đến chuyện đó mà lại.
- thôi tao xin mày… ngần này tuổi rồi, để ế lâu là thành thần kinh đấy.
- thôi tao cũng xin mày…. Mày cả mẹ tao đúng là 1 đôi trời sinh.
- tao cũng nói qua với mẹ mày rồi… ngày mai anh Phương về… anh ý sẽ qua thăm mày… nếu cần gì cứ gọi nhé.
- này…..
Tôi chưa kịp nói hết câu nó đã hớn hở đứng lên đi ra cửa.
- tao nói thật đấy
Nó quay lại cười hớn hở với tôi.
- nói lại thì còn chết hơn…. Thà im lặng rồi chết….
- được rồi….
Tôi nghiến răng nhéo mạnh hơn. Chú vừa cười vừa rên rỉ…
- thế này thì nhanh chết lắm.
- cho chết cái tôi nói xàm.
- thôi xin… dã man vừa thôi… thế này thì ai mà sống được.
- kệ
Tôi cùn bửa nhưng tôi nới lòng tay. Chú được thể siết tôi mạnh hơn. Đôi môi đặt nhẹ 1 nụ hôn lên trán tôi
- nhìn vậy mà cũng ghê lắm nhá.
- tất nhiên rồi… nhìn thế nhưng đâu phải thế.
- thế là mình bị lừa à?
- ai lừa chú?
- ko… ko ai lừa… mà người ta chỉ giả vờ ngây thơ khiến trái tim người tôi thẫn thờ.
Eo… nghe cái tôi cũng hiểu ngay… tôi đấm vào ngực chú.
- dẻo cái miệng vừa thôi.
Chú cười.. tôi lúc này quên hết đi mọi rắc rối hay mệt mỏi trong đời… nhưng chỉ vài phút sau… khi tiếng điện thoại kêu tôi mới quay trở lại với hiện tại.
- kìa… chú nghe điện đi.
- bố cháu gọi đấy.
- chú nghe đi
- nói gì giờ?
- tuỳ cơ ứng biến.
Chú mở máy… tôi nghe léo nhéo đầu dây bên kia bố tôi nói rất từ tốn, chỉ vài câu rồi cúp máy. Tôi thấy chú buồn buồn.
- vào nhà thôi.
- sao vậy.
- thì vào thôi
- chú sợ bố cháu nhỉ?
- uh… phải nịnh mới được vc.
- vc gì?
- chưa nói được.
Chú nhẹ nhàng bế tôi lên.
- này… nhưng mà chú bế cháu như thế có sợ bố cháu không?
- thì …
- hay chú cõng cháu đi,… ko bố cháu lại bắt đầu
- uh.
Chú đặt tôi xuống. nhưng bất ngờ tôi mất đà. Chú nhanh tay giữ lấy tôi, cả bàn tay nắm lấy ngực tôi… mà tôi mặc áo ngực mỏng vì vậy… có lẽ….chúng tôi đứng im mấy giây… dường như chú không muốn xa tôi mà siết tôi thật mạnh vào lòng. Bàn tay còn nắm chặt lấy 1 bên ngực. tôi thấy chú thở gấp. tôi đứng im… tôi ko dám nhắc chú… vì tôi ngại… và vì tôi cũng chưa muốn về. bố thật độc ác bố già ạ.
thấy chúng tôi về bố tôi vẻ mặt có phần nghiêm khắc. chú nán lại 1 lúc rồi cũng biết ý mà rút lui. chả ông bố nào vui vẻ mang dâng con gái cho bọn đàn ông nó hành hạ cả… bố tôi cũng thế.
đến khi chú đi khuất bố tôi mới nói.
- chú ấy đến vì có lỗi với nhà mình. Chúng ta nên bỏ qua… chú ấy cũng rất bận rộn, cho nên từ mai không đc nhờ có vợ chú nữa. người ta có 2 con rồi, lại sắp có vợ nữa… con biết rồi nên tránh. từ mai có việc gì gọi thằng Phương đến.
- con ko muốn phiền bạn ấy.
- thằng Phương nó không thấy phiền. nó chưa vợ con… không vướng bận gì hết.
- có vợ có con thì sao ạ. Dù sao con cũng thấy bình thường mà
Tôi cãi lại… bố tôi cau mày.
- bố là muốn tốt cho mày. Mày nên nghe lời….. cãi là ăn đòn nghe chưa?
bố đứng lên để mình mẹ tôi lại khuyên bảo….
- thằng Phương nó con nhà nề nếp, nghề nghiệp ổn định. Gia đình cơ bản. con là con gái chưa chồng, có ăn có học… đừng để người ta cười cho. Nhà mình đâu có thiếu thốn cái gì… còn mà để bố mẹ mang tiếng thì bố mẹ chết cho con xem.
đấy… chưa chi đã đánh đòn phủ đầu tôi rồi. tôi nhìn mẹ thở dài ngán ngẩm. lúc tôi ko yêu ai thì giục lên giục xuống. giờ thì bày trò cấm cản… doạ sống chết…. mẹ ơi là mẹ…. bố ơi là bố… sao con khổ thế này.