Dường Như Đã Yêu

Chương 5 :

Ngày đăng: 10:47 18/04/20


Tôi nằm chống mắt lên trần nhà. Chú bước vào trên tay xách một giỏ hoa quả. Tôi ngoài nhìn chú ngao ngán, chú nhìn tôi cố nở ra một nụ cười.



- chào cả nhà, thế nào... cháu thấy khá hơn chưa?



Đừng có hỏi tôi lấy lệ như vậy, tôi cũng trả lời lấy lệ



- ổn ạ



Bà chị tôi thấy chú như bắt được vàng, liền giao tôi cho chú trông nom, tôi nhìn bà chị bằng ánh mắt căm thù... cái con mụ suốt ngày chỉ lo cho công vc và bản thân mụ ta, tôi thề nếu sau này tôi khỏi sẽ ko bao giờ nhờ mụ ta cái gì nữa.



Sau khi bà chị tôi biến mất, chú ngồi xuống cái ghế cạnh giường tôi, tay lôi ra mấy trái trong giỏ.



- chú gọt hoa quả cho cháu ăn nhé.



- cháu không ăn



- tiêm nhiều thuốc là nóng đấy, ăn hoa quả cho tăng tuần hoàn



Tôi nhìn chú chăm chăm. Tăng tuần hoàn để máu nhanh lên não và tôi sẽ phát điên vì chú nhanh hơn



- cháu ko ăn



Tôi cau mày quát khiến chú ngồi im. Tôi biết tôi đã to tiếng rồi nên tôi cũng nằm im ko nói thêm gì nữa, cả không gian này chìm vào imlặng.



Cho đến khi bạn bè đồng nghiệp tôi kéo đến. Thú thực, tôi ko biết họ đi thăm tôi hay đi chảy hội nữa mà sao lại đông đến vậy. từng lớp từng lớp người ra vào khiến tôi cười nói đến phát mệt, ngay cả cái việc đi vệ sinh cũng khiến tôi phải nhịn hàng tiếng đồng hồ. đến khi mọi người về hết còn tôi và chú tôi mới cảm nhận được sự vô tích sự của mình lúc này. tôi nhìn trước nhìn sau... hóa ra không có bà chị tôi ở đây là một phiền phức khá lớn... tôi k thể tự đi vệ sinh được, cũng ko thể nhờ chú được. Tôi phải làm sao đây, tôi làm.. ơn đi... sắp tè ra quần rồi ý... cuối cùng không chịu được nữa mới mở miệng nhờ chú.



- chú... cháu



- có chuyện gì vậy?



- cháu muốn....



- .....



- cháu muốn đi vệ sinh



- đi về sinh thôi có gì phải ngập ngừng như vậy, chờ chú chút.



Chú đi vào phòng cầm cái bô cho tôi, quả thật tròng đời tôi chưa bao giờ muối mặt đến như vậy... tôi ghét bà chị tôi... tôi hận bà ta.



- ko....



Tôi xua tay... cả phòng đang nhìn 2 đứa tôi



- anh bế cô ấy vào trong nhà vệ sinh đi. cô ấy ko nghe cái đó đâu



cô bạn giường bên nói sang khiến tôi nhẹ cả người



- thế chờ chú mấy giây,



Chú đi vào phòng cất cái của nợ chú vừa mang ra, rồi dẹp mọi thứ để đón tôi vào. Lát sau chú quay ra



- Nằm im... chú bế vào nhé



Tôi gật đầu. tôi ko còn lựa chọn nào khác cả. Đến khi tôi đã được vào đó, tôi thấy chú đứng im...



- chú đi ra cho cháu cởi....



- à... chú sợ cháu không đứng vững cho nên...



- cháu tự làm được



Chú đi ra bên ngoài... tôi 1 tay vịn tường 1 tay cởi quần. Quả thật với 1 cái chân đứng và 1 cái tay làm tôi luống cuống đến vụng về. Rốt cuộc thì tôi đã làm được nhưng với 1 cái chân mới đau này việc tôi ngồi xuống thì dễ dàng còn việc tôi đứng lên là cả một vấn đề nan giải. tôi cố vịn vào tường để đứng lên mà ko tài nào làm được. Tôi ngồi đó đến hàng 15 phút... tôi chóng mặt vì đã cố gồng mình lên mấy lần, cơn ấm ức của tôi lại dâng lên đến nghẹn cả cổ họng... nước mắt tôi trào ra



- Nhím... cháu sao vậy? có cần chú giúp không?
Tôi trả lời mà hai mắt mờ đi, chân tay tôi mất hết cảm giác.



- nằm im... chúng ta về phòng.



Chú bế tôi về phòng... đặt tôi xuống giường rồi quay đi ra ngoài... tôi mơ màng sốt chẳng biết gì nữa.. chỉ nghe tiếng nói của chú cùng vị bác si



- ông thích riêng sang phòng tôi, tôi nhường cho, ko thích nữa thì đi ra nhà nghỉ mà tâm sự chứ đêm rét tha con nhà người ta ra ghế đá ngồi thì tôi chịu thua ông.



Cả phòng cười ầm lên.



- thôi ông đưa thuốc đây, ông biến đi cho tôi nhờ.



- nói thật với ông nhé. Khéo chuyển luôn từ khoa chấn thương sang khoa sản chứ đéo cần ra viện làm gì. Tôi cứ tưởng ông là ai... đùa... cũng biết tận dụng cơ hội đấy.



- coi thường bạn vậy hả thằng kia.



- ơ... ko coi thường nhưng mà bọn nó cứ đồn ông nhát gái, đúng...chỉ là tin đồn.



Chú cười rồi mọi thứ lại trở nên yên lặng. Tôi thấy chú đang làm gì đó với cơ thể tôi... đôi mắt tôi mờ dần... chú đặt kẹp nhiệt độ vào nách tôi. bàn tay luồn qua khe áo. Tôi... ko mặc áo ngực... hí...ngực tôi ko nhỏ nhưng chắc chắn. Tôi nằm ngoan trên giường... chú làm đúng công việc của mình.. ko lợi dụng. Tôi thật sự xúc động về điều đó.



Cơn sốt của tôi càng tăng cao hơn, có lẽ do tôi ngồi trời lạnh khá lâu, dù đã rúc trong lòng chú nhưng vẫn không tài nào tránh được, ấy vậy mà ngần ấy thời gian chú chỉ nguyên cái áo phông mà ko thấy kêu 1 tiếng nào.



- chúng ta sang phòng khác nhé.



Tôi nghe chú nói vậy rồi chú bế tôi đi, tôi ko biết tôi được chuyển đi về đâu, tôi phó mặc mình cho chú.



- bố mẹ nó công nhận là cũng tin tưởng ông ghê. Giao cả cái quả bom cho ông giật kíp.



- linh tinh. Là do tôi thì tôi chịu trách nhiệm, với lại còn nhiều vấn đề... sau này ông sẽ biết.



- thế em Duyên nhà ông nói thế nào... không nhảy bổ lên mới là lạ



- ko phải nhà tôi nữa rồi.



- thế thì... ông chuyển sang em này à.



- ông làm như bạn ông suy đồi đạo đức lắm ý.



- tôi thấy ông khác xưa hơi nhiều,



- phải thay đổi chứ... thay đổi để phát triển mà.



Không gian lại trở lên im lặng. Tôi mơ màng nghe tiếng chú nói bên tai



- cho tôi cởi áo em ra nhé



Chú ko chờ tôi đồng ý mà cởi áo của tôi ra, tôi mặc mấy áo cơ mà. Cho đếnkhi trên người tôi chỉ còn cái áo giữ nhiệt bên trong. Tôi biết... mồ hôi tôi chảy ra đã ướt đẫm áo mất rồi. tôi thấy chú nghiêng người tôi sang 1 bên,lau lưng tôi bằng khăn ấm sau đó lật lại tôi đưa tay túm lấy cái áo mình trong đó có cả tay chú.



- ko



- áo ướt hết rồi, phải thay ra thôi ko cảm lạnh đấy



- ko



Tôi ko mặc áo ngực mà. Tôi ko thể để chú nhìn thấy bộ ngực của tôi được. Thế này thì còn dám nhìn chú nữa ko?



- tôi ko làm gì cả... tôi nhắm mắt... đừng như vậy... hãy cứ coi tôi là bác sĩ đi



- ngoan nào...



Tôi cuối cùng cúng nhả tay kệ chú làm gì thì làm. Chú vén áo tôi lên, bàn tay cầm khăn run run lau cho tôi.. tôi biết chú đang phải kìm chế bản thân trước 1 thân thể trắng nõn, bộ ngực mũm mĩm hồng hào của 1 đứa con gái. Lau đến đâu chú đậy lại đến đó. rồi chú thay áo cho tôi... lúc ấy... tôi thấy cơ thể mình thoải mái hẳn ra... nhẹ nhõm hơn... từ đó tôi thiếp đi lúc nào không hay...