Đường Tăng Xông Tây Du

Chương 114 : Danh Sư (1)

Ngày đăng: 00:58 19/04/20


Trư Bát Giới dù không dùng pháp lực, nhưng vẫn chạy rất nhanh. Đường Tăng không hề rớt lại, tăng tốc tối đa.



Thanh Dật dù không có pháp lực, nhưng thể chất vốn đã tốt, lại thẹn quá hoá giận, nên tốc độ hơn xa người thường, đuổi theo Đường Tăng không bỏ.



- Con lợn kia, đứng lại!



Đường Tăng cảm giác được ánh mắt giết người sau lưng, cảm thấy lưng như kim chích, tức giận vung trượng đánh tới Trư Bát Giới.



Trư Bát Giới vội thi triển pháp luật, chạy trốn không thấy bóng dáng.



Thấy thế, Đường Tăng cũng vội vàng thuấn di, trốn không còn tăm hơi.



- Hoà thượng thối, ngươi ra đây cho ta, ta muốn giết ngươi!!



Thanh Dật thét to, giọng nàng ta xộc thẳng lên bầu trời, khiến Đường Tăng trốn trong đống đổ nát cũng phải hết hồn.



Lúc này Đường Tăng đã ôm Cao Thuý Lan tiếp tục ngủ, hơn nữa còn ra hiệu cho Tằng Tiểu Muội bị kinh động mà tỉnh dậy là đừng lên tiếng:



- Ngoan, ngủ tiếp đi.



Tằng Tiểu Muội nghe thấy tiếng kêu đầy tức giận bên ngoài, không rõ là gì. Nhưng đại sư phụ bảo ngủ thì ngủ thôi. Lúc trước nàng bị Đường Tăng làm cho mệt mỏi, dù không có phá thân, nhưng giờ cũng chẳng còn chút sức lực nào.



- Hoà thượng thối, lăn ra đây cho bản cô nương...



Bên ngoài, Thanh Dật tìm kiếm khắp nơi, hận không thể giết Đường Tăng. Thật quá ghê tởm, chỉ nghĩ tới tên kia biến thành Tằng Tiểu Muội rồi khiến nàng ôm hắn, lại còn sờ nàng, nàng thấy xấu hổ và giận dữ muốn chết.



Không để ý tới Thanh Dật, Đường Tăng ôm Cao Thuý Lan và Tằng Tiểu Muội ngủ say.



Sáng sớm hôm sau, khi thức dậy, Đường Tăng thấy mắt Thanh Dật thâm quầng cả. Hắn rất kinh ngạc, chẳng lẽ cô nàng này cả đêm không ngủ?




- Hoà thượng thói, ta muốn giết ngươi...



Thấy Đường Tăng, Thanh Dật lập tức nhào tới muốn liều mạng với hắn.



- A di đà phật, nữ thí chủ, nam nữ thụ thụ bất thân.



Đường Tăng vội vàng tránh ra.



- Đứng lại, hoà thượng thối kia...



Thanh Dật thù dai, qua cả đêm rồi vẫn không từ bỏ. Chuyện tối qua cứ hiện hữu trong đầu nàng, khiến nàng cảm thấy trí nhớ xuất hiện cả bóng ma.



Lúc ăn sáng, Cao Thuý Lan và Tằng Tiểu Muội đều nhìn Thanh Dật và Đường Tăng với ánh mắt nghi hoặc, cảm thấy hai người này thật kỳ lạ.



Thanh Dật vẫn còn sát khí, mà Đường Tăng thì vẫn bình tĩnh, lòng như nước lặng, làm cho Thanh Dật hận tới nghiến răng.



- Xuất phát, tiếp tục đi thỉnh kinh!



Ăn sáng xong, Đường Tăng mang Tằng Tiểu Muội và Cao Thuý Lan lên lưng long quy.



Thanh Dật nghiến răng, cũng đi theo, mà lần này thì bá đạo tới mức chiếm chỗ của Đường Tăng, chen Đường Tăng sang một bên, khiến hắn phải đứng.



- A di đà phật, bần tăng thật quá vất vả. Vì tạo phúc cho Đại Đường, mạo hiểm vô vàn gian khổ tới Tây Thiên xa xôi vạn dặm để thỉnh kinh. Đi đường lại còn không có cả một chỗ ngồi!



Đường Tăng than thở.



- Đáng đời!




Thanh Dật hừ lạnh, tỏ ra vui sướng khi người gặp hoạ. Chẳng biết tại sao, nàng ta phát hiện mình không còn sợ tên hoà thượng thối này lắm, có lẽ vì tối qua đã “tiếp xúc thân mật”, khiến mối quan hệ của bọn họ “thân thiết” hơn.



Lần này đội ngũ thỉnh kinh lại có thêm một thành viên mới, một bộ xương khô trong suốt như ngọc đi theo phía sau. Người không biết mà nhìn thấy một bộ xương như vậy, chắc chắn sẽ giật mình.



- Bạch Cốt Tinh, đừng tụt lại phía sau.



Đường Tăng nói với Bạch Cốt Tinh.



- Hừ!



Bạch Cốt Tinh hừ một cái, đi theo phía sau không nhanh không chậm.



- Phì...



Bỗng nhiên Thanh Dật cười ra tiếng, khiến Đường Tăng kỳ quái, sao cô nàng này lại tự dưng cười?



Nhưng nói thật ra thì Thanh Dật cười rất đẹp, như một bông hoa mới nở, rực rỡ đầy sức sống.



- Hoà thượng thối, cái đội lấy kinh của ngươi hay ho nhỉ, thứ gì cũng có. Hoà thượng vô liêm sỉ, lợn béo, khỉ, yêu vương cát, Bạch Cốt Tinh, lần sau còn thêm cái gì kỳ quái nữa không?



Thanh Dật nói.



- Thanh Dật tiểu cô nương, Lão Trư dù to, nhưng không béo, toàn thân ta đều là cơ bắp cả.



Trư Bát Giới cãi.



- Phì...



- Ha ha...



Lần này cả Cao Thuý Lan và Tằng Tiểu Muội cũng bật cười theo.



- Ngươi còn quên đi một thứ, một con rùa nữa.



Đường Tăng như không nghe thấy cái ý mắng chửi trong câu từ của Thanh Dật.



- Ta không phải rùa, ta là rồng!