Đường Tăng Xông Tây Du

Chương 510 : Yêu quái bị Đường Tăng hù chạy

Ngày đăng: 01:01 19/04/20


Nhóm: TTTV



Nguồn:



-----------------



Dựa theo ý tứ của Đường Tăng, là ngày đi đêm cũng đi, bởi vì Đường Tăng muốn sớm ngày lấy được chân kinh, sau đó về Nữ Nhi quốc tìm Nữ Vương tương cứu trong lúc hoạn nạn.



Từ khi rời Nữ Nhi quốc, bọn hắn cơ hồ không có ngừng qua, đều đi cả ngày lẫn đêm, ngựa không dừng vó.



Mặc dù bọn hắn đều là Thần Tiên, cơ hồ sẽ không mệt mỏi, nhưng cũng sẽ cảm giác tâm thần mỏi mệt, cho nên Đường Tăng nghe Trư Bát Giới hỏi, liền đáp ứng:



- Vậy tối nay ở nơi này nghỉ ngơi một đêm đi.



- A!



Trư Bát Giới lập tức reo hò.



Mấy đồ đệ còn lại cũng cao hứng.



Nếu để cho bọn hắn đi chiến đấu, dù chiến đấu mấy ngày mấy đêm cũng không có vấn đề gì.



Nhưng đi đường đơn điệu như vậy, thật sự là tâm mệt mỏi.



Bảy sư đồ mới vừa quét dọn ở trong miếu đổ nát, bỗng nhiên một trận âm phong xuất hiện.



- Cái đồ vật gì đó?



- Chẳng lẽ có yêu quái?



Mấy đồ đệ giật mình, bởi vì bọn hắn không có cảm ứng được yêu khí, cái này không hợp lý, vừa rồi âm phong kia rõ ràng biểu thị có đồ vật tới gần.



Cùng lúc đó, bên ngoài miếu hoang, một lão giả kinh hoảng nhanh chóng bỏ chạy:



- Lại là Đường Tam Tạng tới, may mắn lão già ta chạy nhanh, nếu bị phát hiện liền không xong.



- Bành!



Lão giả này chạy ra mấy bước đột nhiên hóa thành một đoàn sương mù hư không tiêu thất.



Sau khi lão giả bỏ chạy, Đường Tăng thuấn di xuất hiện ở địa phương trước đó lão giả đi ngang qua, hơi nghi hoặc:



- Ta rõ ràng phát hiện nơi này có đồ vật, làm sao không còn nhỉ?



Bỗng nhiên trong lòng hắn hơi động:



- Dựa theo kịch bản của Tây Du, nơi này hẳn là có một đám Thụ Yêu bắt Đường Tăng tới để hắn giảng kinh, sau đó còn bức bách Đường Tăng cùng một nữ Thụ Yêu thành thân.



- Không biết nữ Thụ Yêu kia có xinh đẹp hay không?



Đường Tăng có chút ý động, lúc này kêu lên:



- Ngộ Không, các con ở nơi này, không được đi loạn.



Nói xong, Đường Tăng thuấn di biến mất khỏi tại chỗ.



- Sư phụ...
Đường Tăng không cam lòng kêu lên.



Nhưng hắn nói chưa dứt lời, đám Thụ Tinh kia càng bị dọa sợ.



- Đường Tam Tạng này lại còn muốn đoạt tất cả nữ nhi của chúng ta...



- Nhanh chạy...



Một đám Thụ Tinh liều lĩnh thi triển bí thuật cấm kỵ, trực tiếp bỏ chạy.



Chỉ thấy quang mang lấp lóe, tất cả Thụ Tinh trốn vào dưới mặt đất, liền biến mất vô tung vô ảnh.



- Uy... sao lại chạy hết rồi?



Đường Tăng phiền muộn.



Bỗng nhiên cách đó không xa vang lên tiếng xột xoạt.



Lỗ tai của Đường Tăng khẽ động, vội vàng đuổi qua, chỉ thấy một gốc cây nhỏ đang chậm rãi di chuyển rễ cây, như người rón ra rón rén đi từng bước.



- Tiểu Thụ tinh, ngươi tốt.



Đường Tăng cười nói.



Thụ Tinh kia nhìn thấy Đường Tăng, lập tức giật nảy mình, bỗng nhiên gia tốc, xoát… chạy không còn hình bóng, trốn vào trong sương mù.



- Ai...



Đường Tăng im lặng, nghi hoặc không thôi, chẳng lẽ phương thức chào hỏi của mình không đúng?



Trong lòng phiền muộn, Đường Tăng mặt lạnh rời đi địa phương này, trở lại miếu hoang.



Lúc này đã khuya, bất quá đám người Trư Bát Giới ngủ không quen, nghe được thanh âm, vội vàng chạy ra đón.



- Sư phụ, bắt được yêu quái không?



Sa Tăng hỏi.



- Bắt bắt bắt, bắt cọng lông a, chỉ biết bắt, vi sư có xấu như vậy sao?



Đường Tăng trợn mắt nói.



- A? Vậy...



Sa Tăng vò đầu, vẻ mặt vô cùng nghi hoặc:



- Bắt yêu quái, cũng không tính là xấu a?



Trư Bát Giới vội vàng kéo Sa Tăng qua một bên, nhỏ giọng nói:



- Lão Sa, tâm tình của sư phụ không tốt, đừng nói nhiều.



- Đúng đúng, đừng nói nhiều, làm sư phụ bực bội, cẩn thận bị sư phụ đánh.



Tiểu Bạch Long cũng đồng ý.