Đường Tăng Xông Tây Du
Chương 566 : Ý kiến hay, bố cục cùng an bài!
Ngày đăng: 01:02 19/04/20
Nhóm: TTTV
Nguồn:
-----------------
Kỳ thật nàng cũng muốn khống chế hai thị nữ giống như những Tiên Đế kia, nhưng nghĩ lại, dù sao hai thị nữ không có bao nhiêu uy hiếp, coi như đến lúc đó các nàng phản chiến, cũng ảnh hưởng không lớn.
Trái lại, nếu hai thị nữ có thể ngoan ngoãn, hắn cũng không để ý thật thu hai thị nữ ở bên người.
Cũng không phải hắn muốn lên hai thị nữ này, mà là cảm thấy hai Tiên Đế kia trong thực chất xem mình như thị nữ, không có quá nhiều tham vọng.
Thời điểm Bình nhi cùng Nhược nhi rất nhỏ yếu liền là thị nữ, cho dù bây giờ đã là Tiên Đế, trong lòng vẫn xem mình như thị nữ.
Dạng thị nữ này, sau khi nô dịch, không có nhân cách của mình, sẽ thật đáng tiếc.
...
Đường Tăng một đường bay qua, rất nhiều tài nguyên chỉ thuộc về Côn Luân Tiên cảnh đều bị vơ vét hầu như không còn, không có lưu lại chút nào.
Mà lúc này, tàng bảo khố của Côn Luân tiên môn rốt cục có người phát hiện bị trộm, một Đạo Tổ tự mình tiến vào bảo khố, muốn lấy một bảo vật.
Nhưng sau khi Đạo Tổ này tiến vào bảo khố, lại trợn mắt hốc mồm phát hiện, bảo khố nguyên bản chất đầy bảo vật trở nên rỗng tuếch, như một tiểu thế giới hoang vu.
Đừng nói Tiên tinh thần dược, ngay cả một tảng đá cũng không còn lại.
Càng làm cho Đạo Tổ kia trợn mắt hốc mồm là, ngay cả những kệ hàng đặt bảo vật cũng bị dọn đi, người trộm bảo thật là phát rồ, để cho người ta trợn mắt líu lưỡi.
- Là ai?
Đạo Tổ này tên là Trần Hoành vô cùng phẫn nộ.
Phải biết, bảo vật trong bảo khố này, chính là toàn bộ Côn Luân tiên môn góp nhặt vô số năm mới tụ tập được, là nội tình của toàn bộ Côn Luân tiên môn.
Những tư nguyên này, đủ để bồi dưỡng vô số Tiên binh Tiên tướng, thậm chí có thể nuôi dưỡng rất nhiều Tiên Đế cùng Đạo Tổ.
Chỉ cần thiên phú đầy đủ, thời gian đầy đủ, có tài nguyên khổng lồ như vậy, tấn cấp Đạo Tổ cũng không phải mộng tưởng.
Nhưng bây giờ những bảo vật này biến mất toàn bộ, bị đánh cắp, một mảnh vụn lỏng cũng không có để lại.
- Oanh!
Trần Hoành Đạo Tổ bạo tẩu, xông ra đại môn bảo khố, trực tiếp xách hai thủ vệ lên:
- Trước đó ai tới qua bảo khố?
Trần Diên Nhi hòa ái cười một tiếng, sau một khắc đôi mắt nàng bộc phát ra ánh sáng chói lòa, ý chí kinh khủng trong nháy mắt xâm nhập tâm linh của hai hộ vệ Huyền Tiên đỉnh phong, khống chế bọn hắn.
Mỉm cười, quang mang trong mắt thu lại, Trần Diên Nhi chậm rãi đi vào Côn Luân điện.
Mà hai hộ vệ kia lại giống như trước đó, không có bất kỳ biến hóa nào, nhìn không ra một chút khác biệt.
Tiến vào Côn Luân điện, Trần Diên Nhi lại gặp được vài hạ nhân, phần lớn là nam tính, chí ít Kim Tiên đỉnh phong, đại bộ phận đều là Huyền Tiên.
Thậm chí ngay cả hạ nhân Tiên Đế cảnh cũng có, là nô bộc nuôi từ nhỏ, đi theo chủ nhân chung một chỗ mạnh lên, bây giờ vẫn đi theo.
Ngoài ra còn có một số nữ tử, bất quá nữ tử ở nơi này dung mạo phần lớn rất phổ thông, không tính quá đẹp, phàm là nữ tử mỹ lệ, cơ hồ đều bị kéo đi, tựa như Y Nhi trước đó.
Có thể nghĩ, lúc trước tâm tư đố kị của Trần Diên Nhi mãnh liệt bực nào.
Cho dù không yêu Hoắc Thiên Nguyên, nhưng cũng không muốn để nữ nhân xinh đẹp tiếp xúc Hoắc Thiên Nguyên, lo lắng địa vị chưởng môn phu nhân của mình bị uy hiếp.
Trần Diên Nhi một đường bước đi, trên đường, phàm là người gặp được lạc, toàn bộ lấy ý chí kinh khủng xâm nhập tâm linh, khống chế đối phương.
Một đường đi qua, đã để rất nhiều người phản chiến, thần không biết quỷ không hay.
- Chưởng môn đang làm cái gì?
Trần Diên Nhi cuối cùng lại khống chế một lão giả Tiên Đế sơ kỳ, lão giả này là lão quản gia của Côn Luân điện, phụ trách quản lý việc vặt của Côn Luân điện.
- Bẩm phu nhân, chưởng môn đang luyện đan, nói là muốn chữa thương cho phu nhân.
Lão giả cung kính nói.
- Ừm, chưởng môn có lòng.
Trần Diên Nhi mỉm cười nói:
- Chưởng môn tốt với Diên Nhi như vậy, Diên Nhi cảm thấy, dứt khoát để hắn giao chức chưởng môn cho Diên Nhi, ngươi nói chủ ý này như thế nào?
- Ý kiến hay!
Lão giả vội vàng trả lời:
- Lão bộc đi an bài ngay.
Nói xong liền nhanh chóng rời đi.
Mà Trần Diên Nhi thì nhếch miệng cười gằn, đi đến mật thất mà Hoắc Thiên Nguyên bế quan.