Đường Tăng Xông Tây Du
Chương 609 : Trong lòng không muốn thì đừng đẩy cho người khác
Ngày đăng: 01:02 19/04/20
Nhóm: TTTV
Nguồn:
-----------------
Đường Tăng dở khóc dở cười, vội vàng đi qua, trừng mắt nhìn Tôn Ngộ Không một cái, rồi sau đó nói vào trong phòng:
- Có người ở đây không? Chúng ta đi ngang qua nơi đây, tới hỏi đường, chúng ta không có ác ý.
Người trong phòng nghe vậy an tĩnh lại, qua một lúc lâu mới có lão giả chống quải trượng đi tới, con mắt đục ngầu nhìn về phía Đường Tăng và Tôn Ngộ Không, vẻ mặt sợ hãi.
- Lão nhân gia đừng sợ, chúng ta là hòa thượng đến từ Đông Thổ Đại Đường, muốn đi tây thiên cầu kinh bái Phật.
Đường Tăng tận lực làm ra vẻ mặt hiền lành:
- Xin hỏi lão nhân gia, nơi đây là nơi nào?
- Hòa thượng sao?
Lão giả cũng hiểu một ít:
- Nơi này là Chu Tử quốc.
- Chu Tử quốc?
Đường Tăng sững sờ, Chu Tử quốc lâm vào Khổ Hải?
- Không có việc gì, ngươi cút đi.
Đường Tăng phất phất tay, xoay người rời đi.
Lão giả kia lập tức kinh ngạc, hòa thượng này không phải vừa mới hiền lành hay sao, tại sao nói trở mặt là trở mặt?
- Ngươi cút đi, ngươi cút đi.
Tôn Ngộ Không cũng học theo, sau đó đuổi theo Đường Tăng.
Lão giả ngây người, sau đó hắn nhìn về hướng quan ải, lão giả trốn vào trong phòng run rẩy, quả nhiên tất cả hiền lành đều là giả vờ.
...
- Sư phụ, nơi này là nơi nào? Trên hải đảo này cũng có người.
Ngưu Ma Vương hỏi.
- Lão già kia nói nơi này là Chu Tử quốc, sư phụ không có hỏi nhiều.
Tôn Ngộ Không nói ra.
- Chu Tử quốc? Chưa từng nghe nói qua
- Dường như lão Ngưu ta nghe nói qua, nơi này là một quốc gia phàm nhân, trước kia lâm vào trong Khổ Hải, hiện tại quốc gia này xuất hiện trong Khổ Hải? Còn biến thành một hải đảo?
Ngưu Ma Vương nói thầm.
- Có khả năng là Khổ Hải đột nhiên xuất hiện bao phủ khu vực khác, chỉ còn lại Chu Tử quốc.
Tiểu Bạch Long nói.
- Điều đó không có khả năng, chúng ta đi xa như vậy, chung quanh Chu Tử quốc không có quốc gia phàm nhân nào khác, điều này có thể sao?
Lục Nhĩ Mi Hầu nói.
- Nói không chừng quốc gia phàm tục chung quanh đều bị Khổ Hải bao phủ thì sao?
Trư Bát Giới cũng xen vào.
- Đúng đúng đúng, trong lòng không muốn đừng đẩy cho người khác.
Ngưu Ma Vương vội vàng nói.
- Cổ nhân nói qua, không thể bắt buộc người khác.
Sa Tăng cũng mở miệng.
- Xéo đi. Vi sư là người thích ép buộc người khác hay sao?
Đường Tăng khẽ nói:
- Người đó, hỏi lại ngươi một lần, có mở cửa thành hay không?
- Không mở, ta không mở đấy, ngươi có thể làm gì ta?
Tướng quân trên tường thành nói chuyện hung hăng càn quấy.
- Hừ, ngươi không mở, ta tự mình tới mở.
Đường Tăng thẹn quá hoá giận, hắn đi thẳng tới cửa thành.
- Ha ha ha ha, các ngươi nghe một chút, hòa thượng kia nói muốn mở cửa thành.
Tướng quân kia lập tức cười to.
Đám phó tướng chung quanh cười vang, căn bản không tin tưởng Đường Tăng có thể mở cửa thành.
Nhưng sau một khắc, bọn họ há hốc mồm, chỉ thấy Đường Tăng còn cách hai mươi mét đã vươn tay về phía trước.
Oanh!
Tiếng nổ lớn vang lên, toàn bộ cửa thành to lớn bị đẩy về phía sau, không biết có bao nhiêu người ngã nhào.
Trên tường thành, tên tướng quân trước kia còn hung hăng càn quấy không thể tưởng tượng nổi, hắn đang há hốc mồm và ngây ra như phỗng.
- Đây là hậu quả đắc tội bần tăng.
Đường Tăng hừ lạnh một tiếng, quát to:
- Ngộ Không, lão Ngưu nghe lệnh...
- Sư phụ, người xuất gia phải từ bi vi hoài.
Đường Tăng còn chưa nói xong, Tôn Ngộ Không vội vàng nói:
- Nữ Oa nương nương bảo lão Tôn ta phổ độ chúng sinh đấy.
- Không nghe lời vi sư đúng không? Nữ Oa nương nương lớn hay vi sư lớn?
Đường Tăng trừng mắt.
- Đương nhiên là sư phụ ngài lớn.
Tôn Ngộ Không vội vàng nói.
- Nện tường thành cho vi sư.
- Vâng, sư phụ.
- Lão Ngưu ngươi cũng đi!
- Sư phụ yên tâm, vào nhà cướp của là chuyện lão Ngưu ta lành nghề nhất!
Tôn Ngộ Không và Ngưu Ma Vương lập tức lao tới, nắm đấm đánh vào tường thành.