Đường Tăng Xông Tây Du

Chương 610 : Ngươi mơ tưởng…

Ngày đăng: 01:02 19/04/20


Nhóm: TTTV



Nguồn:



-----------------



Một quyền đánh xuống, tường thành xuất hiện khe hở rậm rạp chằng chịt, hơn nữa còn dùng kinh người tốc độ lan ra chung quanh, cả mặt đất cũng xuất hiện khe hở như mạng nhện.



Không bao lâu, một tiếng nổ vang lớn sinh ra, tường thành dài mấy ngàn mét phía trước hóa thành đá vụn rơi đầy trời.



Vô số binh sĩ trên tường thành ngã xuống, tuy bọn họ té bị thương nhưng không xuất hiện hiện tượng tử vong, Ngưu Ma Vương và Tôn Ngộ Không đều dùng lực vừa đủ.



Vô số binh sĩ hoảng sợ thất sắc, cả đám vội vàng bò dậy, không thể đứng dậy cũng bò về phía sau, bọn họ kinh ngạc nhìn ra bên ngoài.



- Biết sợ rồi? Còn chưa tránh ra?



Đường Tăng tiểu nhân đắc chí, vẻ mặt rất vui sướng.



- Quá hung tàn, quá hung tàn...



Sa Tăng không ngừng lẩm bẩm.



Đường Tăng cầm Cửu Hoàn Tích Trượng gõ lên đầu Sa Tăng một cái, Sa Tăng ngã xuống đất, hắn phí sức lực rất lớn mới bò dậy được, trên gương mặt ngốc nghếch còn có cảm giác không phân rõ đông tây nam bắc.



- Vào thành!



Đường Tăng vung tay lên, hắn cất bước đi vào tường thành sụp đổ, đi về hướng vương thành Chu Tử quốc.



Đám người Tôn Ngộ Không vội vàng đuổi kịp, trừ Tiểu Bạch Long và Sa Tăng và Trư Cửu Muội ra, một đám cường đạo đi vào trong thành.



Những tướng sĩ kia vội vàng lui sang hai bên, ở phương xa có thêm binh sĩ chạy tới, càng có binh sĩ dựng cung nỏ nhắm vào đám người Đường Tăng.



Đám người Đường Tăng không quan tâm tới những cung nỏ kia, bọn họ tiếp tục lên đường.



- Tránh ra, tránh ra cho ta.



Ngưu Ma Vương quát lớn, hắn dẫn đường phía trước.



- Đứng lại, các ngươi là người phương nào?



Một tướng quân khôi phục tinh thần, hắn vội vàng lớn tiếng quát hỏi, tướng quân này không có đứng trên tường thành nên không ngã bị thương.



Đám người Đường Tăng đi tới, trừ Đường Tăng có dung mạo bình thường ra, những người còn lại đều có dung mạo kỳ quái, nhưng kỳ quái là không có ai sợ hãi.



Căn bản



Đường Tăng bọn người trước khi gặp được những người phàm tục kia, nhìn thấy bọn hắn tựu hoảng sợ tưởng rằng yêu quái.



Đường Tăng nghe tướng quân kia trả lời, hắn nói:



- Chúng ta tới đây xem bệnh cho quốc vương các ngươi..




Tướng quân thứ ba tức giận quát:



- Đừng cho rằng các ngươi trời sinh thần lực thì chúng ta sẽ sợ các ngươi...



Hô oanh!!



Tướng quân thứ ba chưa dứt lời, đột nhiên Đường Tăng vung tay áo, cuồng phong gào thét và cuốn hắn bay ra ngoài, hơn nữa tất cả binh sĩ phương hướng kia đều bay đi, chỉ còn lưu lại một khu vực trống trải.



- Bần tăng tới xem bệnh cho quốc vương các ngươi, đó là phúc khí của quốc vương các ngươi, mau dẫn đường, bần tăng muốn xem bệnh cho hắn, bằng không đừng trách bần tăng trở mặt.



Đường Tăng quát.



Đám người Tôn Ngộ Không ngây người.



Tình huống như thế nào? Sư phụ lại ép người khác cho hắn xem bệnh, sư phụ không có bệnh chứ?



Chỉ có Đường Tăng biết rõ, chữa bệnh cho quốc vương Chu Tử quốc chính là một khó khăn trong con đường đi lấy kinh.



Tuy không biết hắn xuyên việt tới có tính việc này là một khó khăn hay không, nhưng Đường Tăng không muốn bỏ qua cơ hội này, ai biết chữa bệnh cho quốc vương có phải nhiệm vụ ẩn giấu hay không?



Vạn nhất bỏ qua, chẳng phải sẽ hối hận không kịp?



Cho nên, Đường Tăng thà rằng giết lầm cũng không bỏ sót.



- Mơ tưởng!



Tướng quân thứ ba quật cường nói ra.



- Bá!



Đường Tăng xuất hiện trước mặt tên tướng quân thứ ba và xách hắn lên.



Những tướng quân khác và binh sĩ đều khiếp sợ.



- Dẫn đường, bần tăng muốn chữa bệnh cho quốc vương của các ngươi, nếu không tự gánh lấy hậu quả!



Vẻ mặt Đường Tăng đầy sát khí.



A...



Những tướng sĩ Chu Tử quốc có xúc động muốn nói tục, hòa thượng này xảy ra chuyện gì, vì sao nhất định phải chữa bệnh cho quốc vương?



- Ngươi giết ta đi, ta tuyệt đối sẽ không cho phép ngươi chữa bệnh cho quốc vương!



Tướng quân này quật cường nói.



- Ngươi mơ tưởng!



Đường Tăng gầm lên, hắn không quan tâm những lời này nên dành cho người Chu Tử quốc nói ra mới đúng.