Đường Tăng Xông Tây Du

Chương 761 : Quan Âm Bồ Tát sống lại

Ngày đăng: 01:04 19/04/20


Nhóm: TTTV



Nguồn:



-----------------



Nữ tử thấy ven đường có một tiểu nam hài ngồi ăn xin, vốn định mua cho hắn mấy cái bánh bao, lại phát hiện không thấy túi tiền đâu nữa.



- Cô nương, đây là túi tiền của ngươi hả?



Một thanh âm từ phía sau truyền đến, nữ tử vội vàng quay đầu nhìn lại, liền thấy Đường Tăng đang đi tới.



- Là ngươi?



Nữ tử sửng sốt, khẽ nhíu mày, túi tiền của mình sao lại ở trên tay hắn? Chẳng lẽ là hắn muốn tiếp cận mình?



- Đây là túi tiền của ngươi phải không?



Đường Tăng cười nói.



- A, đúng rồi, cám ơn ngươi.



Nữ tử mặc dù có chút không thích, nhưng vẫn lên tiếng cảm tạ.



- Không cần cảm tạ, cô nương hiền lành tốt bụng như vậy, hảo tâm sẽ có hảo báo.



Đường Tăng mỉm cười, quay người đi lẫn vào dòng người.



Nữ tử nhất thời ngạc nhiên, dùng ánh mắt mờ mịt không hiểu nhìn Đường Tăng biến mất trong dòng người, người này không phải muốn tiếp cận mình sao?



Nữ tử lắc đầu, cũng không nghĩ nhiều nữa, nàng cầm tiền mua mấy cái bánh bao đưa cho đứa bé, quan tâm hỏi han nó có cần giúp gì nữa hay không.



Trong quá trình này, nữ tử vẫn chưa phát hiện, túi tiền của nàng chậm rãi tản ra quang mang thần kỳ, mắt thường không thể nhận ra sợi tơ nhân quả rung động, gột rửa thân thể, cường hóa gân cốt của nàng.



Chẳng qua quá trình này diễn ra rất chậm, nữ tử gần như không cảm giác được gì, chỉ cảm thấy rất thoải mái.



Tiểu nam hài ăn xin chợt phát hiện đại tỷ tỷ trước mắt dường như biến thành thần thánh, cho rằng nàng là thần tiên tỷ tỷ hạ phàm, nhất thời sợ đến cuống quít dập đầu, khiến cho nữ tử chẳng hiểu tại sao.



Giúp đứa bé xong, nữ tử mới đi về nhà, nhưng đang đi, vẻ mặt lại đột nhiên trở nên hốt hoảng, theo bản năng sờ tới túi tiền.



- Tốt, cảm giác quen thuộc, nhưng sao lại có cảm giác này nhỉ?



Nữ tử kinh nghi, dần dần, ở trong mắt nàng, túi tiền trong tay bắt đầu phát sinh biến hóa, chỉ thấy từng sợi tơ đủ mọi màu sắc lượn lờ trên đó.



Những sợi tơ kia tựa như có sinh mệnh, đang rung động, quấn vào nhau, xỏ xuyên qua túi tiền, sau đó vờn quanh thân thể của nàng.



Nữ tử hốt hoảng, vươn tay nắm lấy một sợi tơ.



- Ông...



Một thanh âm kỳ dị từ chỗ sâu nhất trong linh hồn nàng vang lên, ngân nga trong não hải.




Đường Tăng cười cười, nói;



- Mọi người đã thảo luận xong rồi, thiểu số phục tùng đa số không được sao.



- Đạo hữu thật thú vị.



Mộng Thiền Quyên sửng sốt, nhưng lại lập tức cười nói.



- Đạo hữu xưng hô như thế nào?



- Ta gọi là Đường Tăng.



Đường Tăng cười nói.



- Đường Tăng? Ngươi tín Phật sao? Hay là tên chính là Đường Tăng?



Mộng Thiền Quyên nói.



- Tất cả đều đúng.



- Ồ, ngược lại cũng thật hiếm thấy, ta nghe nói tín Phật đều cạo trọc đầu, bây giờ rất hiếm thấy tu sĩ tín Phật.



Mộng Thiền Quyên nói.



- Rất hiếm thấy?



Đường Tăng trong lòng hơi động.



- Đúng vậy, tục truyền rất lâu trước đây, Đạo gia và Phật gia ngang vai ngang vế, nhưng từ mấy ngàn năm trước, Xiển giáo và Tiệt giáo đều ẩn mình, Phật giáo mất tích, Đạo gia liền quật khởi mạnh mẽ, ngày nay tu tiên giới hầu như đều là người của Đạo gia.



Mộng Thiền Quyên giải thích.



- Chuyện là như vậy sao.



Đường Tăng như có điều suy nghĩ.



Xiển giáo và Tiệt giáo này đều do thánh nhân lập nên, có thể thánh nhân đã ngã xuống trong trận đại chiến đó, giáo chúng có lẽ là đã nhận ra điều gì, nên mới ẩn mình.



- Vương Mẫu có thể cũng vì chuyện này mà quy ẩn hay không?



Đường Tăng thầm nghĩ.



- Mộng Thiền Quyên đạo hữu có nghe nói qua về Vương Mẫu nương nương không?



Bỗng nhiên Đường Tăng hỏi.



- Vương Mẫu nương nương? Chưa từng nghe nói qua... Chờ đã, dường như có một chút ấn tượng, tục truyền Cổ Thiên Đình có Vương Mẫu và Ngọc Đế, chắc là ngươi nói về người này?



Mộng Thiền Quyên suy nghĩ một chút rồi nói.