Dương Thư Mị Ảnh (Quyển 2) - Hiểu Tinh Cô Tự
Chương 105 : Trung thu kí sự
Ngày đăng: 06:19 19/04/20
Từ ngày Sở Lân rời nhà đến nay, đã qua hơn một năm rồi. Quân Thư Ảnh càng ngày càng nhớ nhung tiểu bảo bảo từ nhỏ đã hiểu chuyện này. Mỗi khi thấy đại nhi tử Tiểu Thạch Đầu vô ưu vô lự, lại càng thêm thương cảm cho Lân Nhi tuổi còn nhỏ đã phải xa người nhà, ngày ngày luyện võ, cũng không biết phải trải qua cuộc sống kham khổ thế nào.
Hôm nay mắt thấy Trung thu đang tới gần, sầu não trong lòng Quân Thư Ảnh lại càng sâu thêm. Đáng nhẽ ra đây là lúc cả nhà đoàn viên, nhưng lại thiếu mất bảo bảo mình vô cùng yêu mến kia.
Thời gian Quân Thư Ảnh than ngắn thở dài càng lúc càng nhiều, Sở Phi Dương vài lần thử hỏi dò nhưng vẫn không thể tìm được nguyên cớ, cũng chỉ còn cách mặc kệ y. Mắt thấy sắp đến tết, mỗi ngày hắn đều chạy lên núi, chuẩn bị đủ các loại chơi tết gì đó, bận đến tối tăm mặt mũi.
Quân Thư Ảnh thấy vậy, dần dần liền không vui. Khi Sở Phi Dương hỏi y vì sao luôn phát sầu, y không muốn nói ra là vì nhớ đến nhi tử, thế nhưng sau đó lại nhìn thấy Sở Phi Dương cư nhiên không hề nhớ tới một nhi tử đang ở bên ngoài chịu khổ, ngược lại cả ngày vui vẻ chuẩn bị ăn tết trên Thanh Phong Kiếm Phái, trong lòng y lại càng khó chịu. Quân Thư Ảnh cố ý không nói đến nữa, y thật muốn xem ngày lễ đoàn viên của gia đình, tên Sở Phi Dương này lúc nào mới nhớ tới mình còn một tiểu nhi tử không ở nhà.
Kết quả chính là, hoàn toàn không nhớ.
Sở Phi Dương cứ sáng sớm mỗi ngày đều chạy lên Thanh Phong Kiếm Phái, cả ngày không thấy mặt mũi đâu, đến tận khi trăng lên đến đỉnh mới mò về, rửa mặt xong liền lăn lên giường, hôn hôn Quân Thư Ảnh rồi ngủ chẳng biết trời trăng gì nữa. Mỗi khi Quân Thư Ảnh nhìn thuỵ nhân anh tuấn vô cùng của hắn đều oán hận đến nghiến răng.
Tận đến một ngày trước trung thu, cơn tức của Quân Thư Ảnh cuối cùng cũng thăng đến đỉnh điểm, không cách nào ức chế bùng phát.
Buổi sáng hôm đó, sau khi Sở Phi Dương ăn xong điểm tâm lại chuẩn bị xuất phát. Quân Thư Ảnh ngồi ở tiền thính, lạnh lùng nhìn hắn bận bịu, một lát mới lên tiếng hỏi: “Ngươi đi làm gì?”
“Lên núi a. Sư phụ muốn nhân tết trung thu triệu tập đệ tử các viện vào phái tổ chức luận võ đại hội, sau khi kết thúc sẽ cho phép một số đệ tử ở gần về nhà ăn tết, các món quà cho chúng đệ tử còn chưa đầy đủ. Hôm nay ta phải đi xem lại.”
“Việc trong Thanh Phong Kiếm Phái, liên quan gì đến ngươi a. Không phải đã có Tín Vân Thâm rồi sao, còn có cả Cao Phóng giúp cậu ta nữa, đâu đến phiên ngươi quản nhiều chuyện như vậy.” Quân Thư Ảnh lành lạnh nói.
Sở Phi Dương vừa buộc bao cổ tay, vừa cười nói: “Tuy rằng ta đã nửa thoát ly môn phái, nhưng tốt xấu gì ta vẫn còn là đại sư huynh trong phái a. Vân Thâm kinh nghiệm còn ít, Cao Phóng quả thực tài giỏi, nhưng địa vị của y lúc này có chút xấu hổ, rất nhiều chuyện liên quan đến các vị sư thúc trong viện, y cũng không có lập trường đi quản, ta vẫn nên đến giúp đỡ một chút.”
Quân Thư Ảnh hừ hừ hai tiếng, không thèm mở miệng. Sở Phi Dương chuẩn bị xong xuôi, cầm kiếm lên, cười nói: “Ta đi.”
“Đứng lại.” Quân Thư Ảnh đột nhiên lên tiếng.
Sở Phi Dương nhìn về phía y: “Làm sao vậy, còn có chuyện gì nữa sao?”
Quân Thư Ảnh có chút buồn bực: “Không có phép ngươi đi.”
Sở Phi Dương nhíu mày, buông kiếm đi tới bên cạnh Quân Thư Ảnh, ôm vai Quân Thư Ảnh nói: “Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”
“Không có gì, nói chung, hôm nay không cho phép ngươi lên núi.” Quân Thư Ảnh mím mím môi, không hài lòng nhẫn nại nói.
Sở Phi Dương kéo cái ghế qua, ngồi xuống bên cạnh Quân Thư Ảnh: “Được được, ta không lên núi. Nhưng dù sao ngươi cũng phải cho ta một cái lí do ha, hai ngày nay ngươi vẫn không vui, hỏi ngươi thì ngươi lại không chịu nói…”
“Ta không phải không vui.” Quân Thư Ảnh trách móc, nhìn khuôn mặt bình tĩnh của Sở Phi Dương, trong lòng lại đầy phiền loạn.
Ngươi cũng chỉ nhớ tới Thanh Phong Kiếm Phái của ngươi, một chút cũng không nhớ đến Lân Nhi của chúng ta. Mặc dù vậy, đã trải qua nhiều năm, nhưng Quân Thư Ảnh vẫn không thể thản nhiên nói ra miệng trước Sở Phi Dương. Y không phải loại người sẽ tuỳ tiện oán giận, thế nhưng lúc này, y cho rằng Sở Phi Dương đã quá đáng quá mức rồi…
Sở Phi Dương thán một câu, vươn tay giay giay mi gian của y: “Còn nói không phải không vui, lông mày nhăn tít lại rồi kìa. Ta là như thế nào của ngươi a, có chuyện gì mà cứ phải giấu diếm ta chứ.”
Không phải ta muốn giấu diếm, rõ ràng là ngươi hoàn toàn không nhớ. Quân Thư Ảnh càng nghĩ càng không cam lòng. Nghiêng đầu thoát khỏi tay Sở Phi Dương, không kiên nhẫn nói: “Nói chung hôm nay không cho phép ngươi đi bất cứ đâu, mấy hôm trước ngày nào ngươi cũng chạy lên núi, thế là cũng đủ rồi, hôm nay ngươi lưu lại bồi Tiểu Thạch Đầu cho ta.”
Tiểu Thạch Đầu ở một bên đang nghịch thấy Quân Thư Ảnh kêu tên mình, liền chạy tới chớp chớp đôi mắt to tròn hỏi: “Cha làm cái gì?”
“Để cha ngươi chơi cùng ngươi.” Quân Thư Ảnh sắc mặt bất thiện nói.
Tiểu Thạch Đầu nhìn Quân Thư Ảnh lại nhìn Sở Phi Dương, đầu nhào vào lòng Sở Phi Dương, mềm mại kêu lên: “A cha chơi với con ~ con muốn chơi cả ngày ~”
Sở Phi Dương sờ sờ cái trán mềm mại của Tiểu Thạch Đầu, nhẹ giọng giỗ dành: “Tiểu Thạch Đầu ngoan, trước tự mình chơi, cha có lời muốn nới với phụ thân ngươi.”
Tiểu Thạch Đầu lại nhìn sắc mặt Quân Thư Ảnh một chút, nhanh chóng chạy đi. Sở Phi Dương nâng tay Quân Thư Ảnh lên, thở dài nói: “Thư Ảnh, có phải ngươi giận ta mấy ngày nay quên chiếu cố ngươi không?”
Quân Thư Ảnh nghe vậy sắc mặt tối sầm, lời này nói ra cứ như y là oán phụ chuyên chờ đợi sự quan tâm của hắn vậy, trong lòng cực kì không vui, thẳng thắn nói rõ với hắn: “Đừng tự cho mình lúc nào cũng đúng, ngươi chiếu cố hay không ta không thèm để trong lòng. Sở Phi Dương, trung thu là ngày cả nhà đoàn viên, ngươi chỉ nhớ rõ Thanh Phong Kiếm Phái của ngươi, nhưng có nhớ tới Lân Nhi một mình cô đơn ở bên ngoài chịu khổ hay không?!”
Sở Phi Dương sửng sốt một lúc, đột nhiên cười: “Hoá ra ngươi đang nhớ đến Lân Nhi, ngươi nói sớm ra có phải tốt không, cứ tự mình nghĩ ngợi lung tung làm gì.”
Quân Thư Ảnh nghiến răng oán hận nói: “Rõ ràng ngươi không nhớ, ngày mà cả nhà đoàn viên nhưng ngươi lại không một chút nào nhớ đến Lân Nhi, lại còn phải chờ ta nhắc tỉnh, ngươi làm cha mà như thế sao?!”
Sở Phi Dương đứng dậy cầm kiếm, hồ loạn vỗ vỗ Quân Thư Ảnh, miệng nói: “Được được, ngươi nói đúng. Thư Ảnh, ngươi cũng đừng nhớ nhiều như vậy, Lân Nhi ở chỗ sư phụ ta rất tốt, đại sư phụ rất thương yêu nó, còn có Tiểu Tùng bồi nó, sao lại phải chịu khổ chứ. Ngươi cứ yên tâm, ngày mai hảo hảo đón tết.” Nói xong người liền bước ra ngưỡng cửa.
Quân Thư Ảnh nhìn bóng lưng hắn rời đi, hung hăng đập một cái lên mặt bàn, ánh mắt có chút ảm đạm vài phần.
Lân Nhi ở chỗ khác có tốt thế nào, cũng không thể như ở nhà. Sở Phi Dương luôn luôn quan ái y đến mức có thể hiểu rõ hàm nghĩa qua ánh mắt y, sao lúc này đến một chút tâm tình cũng xem không rõ…hơn nữa lại vội vàng đi, đến nhẫn nại nghe xong một câu cũng không có…
Sở Phi Dương ra khỏi đại môn nhà mình, còn chưa đi được hai bước, đột nhiên vai bị người khoác lên, thanh âm có chút tức giận của một người nói sau tai hắn: “Sở huynh a Sở huynh, ngươi thực là càng ngày càng tệ, ngươi không thấy Tiểu Quân nhà ngươi quấn quít khổ sở hết mấy ngày rồi, ngươi cư nhiên còn muốn khi dễ y như thế. Dáng dấp uỷ khuất đó, không biết trong lòng ai oán bao nhiêu đây, ta nhìn mà thấy đau lòng a.”
Sở Phi Dương nhếch môi cười nói: “Thanh Lang, ngươi vừa lên nhà ta rình coi? Lần này nhà ta không có thứ gì tốt cho ngươi thâu nữa rồi.”
Thanh Lang một tay khoác lên Sở Phi Dương, tay kia chỉ vào hắn nói: “Là bằng hữu đừng nói như vậy. Bản giáo chủ vì ngày lễ trung thu lần này đặc biệt đến đoàn viên với các ngươi, nói quan hệ lợi ích khiến ta thật thương tâm.”
“Là bằng hữu thì nên mang mấy bảo bối thuận tay khiêng đi từ chỗ ta hoàn trả về.” Sở Phi Dương nhàn nhạt nói.
Mắt Thanh Lang suy sụp: “Không trả lại được nữa, đã bị Yến Tiểu Kì nhà ta thua sạch hết, đáng giận a! Sao ta lại thu một bại gia tử như thế chứ.”
“Đủ rồi, ít theo ta khóc than.” Sở Phi Dương nhíu nhíu lông mày, “Thanh đại giáo chủ còn chưa hoàn trả đồ lại?! Ta nói cho ngươi biết, dù ngươi có phải bán mình cũng phải tìm mấy thứ đó trở về cho ta.”
Hai người cứ người qua tiếng lại như thế trên đường. Sở Phi Dương cũng không hỏi Thanh Lang lúc này đến Trung Nguyên có mục đích gì, dù sao chỉ cần hắn không làm điều xằng bậy, thì chẳng liên quan gì đến mình. Tên Thanh Lang này làm bẳng hữu cũng vô cùng tốt.
Lúc hai người đi tới chân núi, liền thấy có một đoàn người ở đây, mấy xa phu đang đỡ thứ gì đó từ trên xe xuống, lại vác đồ đi lên, bận đến khí thế ngất trời.
Thanh Lang liếc mắt nhìn qua, đầu tiên là khoé miệng cứng đờ, có loại dự cảm không tốt. Đợi đến khi thấy rõ đó quả thật là đoàn xe của mình, ngón tay chỉ vào bọn họ run run: “Mấy tên ngu xuẩn, ngu xuẩn các ngươi! Không phải ta đã nói những bảo bối này không thể thấy ánh sáng thấy gió sao? Rơi xuống đất liền trở thành một đống rác rưởi! Tên hỗn đản nào gỡ hàng, ai cho các ngươi lá gan đó?!”
Mấy xa phu trong tay vẫn còn đang bê đồ, hai mặt nhìn nhau. Trong đó một người chỉ ngón tay sang bên cạnh: “Người…người kia.” Xem là tên nào, lại dám tự tiện ra lệnh như vậy.
Thanh Lang thuận theo hướng chỉ vừa nhìn, liền thấy đầu một người lướt qua trốn sau một cái cây, nhưng hơn phân nửa thân thể vẫn lộ ra bên ngoài, y sam bằng tơ lụa quý báu đang ở chỗ đó phất phơ phất phơ, nhìn thấy mà mí mắt Thanh Lang giật giật.
Xa phu đó vẫn còn tiếp tục nói: “Yến tiểu chủ mua được một đống hàng hoá từ thôn trấn dưới núi, nói muốn mượn xe để đi qua. Chúng ta không có xe trống, y liền bức chúng ta dỡ hàng…” Từ “bức” của xa phu dùng cực kì ý vị thâm trường, phối hợp với biểu tình bất đắc dĩ lại hèn mọn, hiệu quả vô cùng hợp lí.
Thanh Lang hít sâu một hơi, lại hít một hơi, sau đó ngửa mặt lên trời gào lên: “Yến Kì!!!”
“A —” Người trốn sau cây sợ đến hét to một tiếng, nhanh chân bỏ chạy.
Thanh Lang quay đầu mặt hướng về phía Sở Phi Dương đang nhàn nhã đứng xem náo nhiệt, miễn cưỡng nặn ra một nụ cười: “Để Sở huynh chê cười rồi. Hiện tại ta có việc trong người, không thể bồi sở huynh lên núi. Sở huynh cứ tự nhiên, ta đi trước một bước.” Nói xong liền như một trận gió vụt qua, Sở Phi Dương thậm chí còn nghe thấy tiếng nghiến răng nghiến lợi của hắn.
Sở Phi Dương lục lọi rương hòm, Quân Thư Ảnh ngồi một bên phòng nhìn Sở Phi Dương trong biển quần áo, có chút kinh ngạc nói: “Chúng ta cư nhiên lại có nhiều xiêm y như vậy a.”
Sở Phi Dương từ trong đống y vật ngẩng đầu, than thở: “Ngươi thật đúng là vạn sự không để tâm nha. Quên đi, người đến lu gạo nhà mình để đâu cũng không rõ thì cũng chẳng mong trông cậy được gì.”
Quân Thư Ảnh hừ một tiếng: “Quân tử…”
“Xa nhà bếp chứ gì. Đến lu gạo ở đâu cũng không rõ, đã đủ xa đủ quân tử rồi.” Sở Phi Dương cười chế nhạo y, một bên tiện tay ném đi vào món y vật chùm lên đầu Quân Thư Ảnh.
“Mặc mấy món này đi.” Sở Phi Dương đi qua. Quân Thư Ảnh kéo xiêm y từ trên đầu xuống, Sở Phi Dương đã đến bên cạnh.
“Ngươi không thu thập đống y vật kia lại?” Quân Thư Ảnh chỉ mấy cái rương mở nắp phía sau Sở Phi Dương nói.
Sở Phi Dương nghiến nghiến răng: “Trước cứ để đó. Dù sao sớm muộn gì cũng là việc của ta, Quân công tử không cần phí tâm với mấy việc nhỏ này.”
Quân Thư Ảnh cực kì thản nhiên gật đầu, ân một tiếng, liền cúi đầu đối phó với mấy món y sam.
Hai người chuẩn bị xong xuôi, liền một trước một sau đi lên núi. Lúc đi đến bãi cỏ, Tiểu Thạch Đầu đang chơi đùa với mấy hài tử nhà bên, Quân Thư Ảnh ngoắc ngoắc ngón tay: “Thạch Đầu, qua đây.”
Tiểu Thạch Đầu cáo biệt với mấy người bạn nhỏ, hai mắt lóe sáng chạy tới.
“Tiểu Thạch Đầu, chúng ta lên núi tiếp đệ đệ con.” Sở Phi Dương xoa xoa đầu Tiểu Thạch Đầu nói.
Hai mắt Tiểu Thạch Đầu sáng ngời, quay đầu phất tay với một tiểu nam hài: “Nguyệt Nguyệt ca ca, huynh thật là lợi hại!” Hài tử kia cũng vẫy vẫy tay, Tiểu Thạch Đầu mới quay đầu lại kéo tay áo Quân Thư Ảnh: “A cha a cha, ôm một cái ~”
Quân Thư Ảnh còn chưa kịp động, Sở Phi Dương đã vươn tay nhấc bổng Tiểu Thạch Đầu, để nó cưỡi lên cổ mình.
Tiểu Thạch Đầu hưng phấn hét to vài tiếng, thanh âm trẻ con nghe vào tai khiến người ta thấy thoải mái. Nét mặt Quân Thư Ảnh cũng dần dần mang theo ý cười, cùng Sở Phi Dương chậm rãi bước đi trên con đường nhỏ lên núi.
Sở Phi Dương dẫn theo một lớn hai nhỏ vào Thanh Phong Kiếm Phái, Tiểu Thạch Đầu bị mấy sư huynh đệ ôm ra ngoài chơi. Tín Bạch ở trong thư phòng thấy hai người Sở Phi Dương và Quân Thư Ảnh, vẫn là vẻ mặt không được tự nhiên.
Nhàn thoại vài ba câu, Tín Bạch liền nhắc tới Tiểu Thạch Đầu và Lân Nhi: “Tính ra, Lân Nhi cũng sắp sáu tuổi rồi, Tiểu Thạch Đầu cũng chuẩn bị lên tám. Thời gian trôi qua thật nhanh a…”
Sở Phi Dương ứng thanh, nhìn ra Tín Bạch còn lời khác muốn nói, nhưng không đoán ra chân ý của lão.
Ánh mắt Tín Bạch hư phiêu liếc nhìn Quân Thư Ảnh. Quân Thư Ảnh vẫn lẳng lặng ngồi một bên, nếu như không phải trong mắt y lộ ra sự sốt ruột, Tín Bạch quả thực cho rằng y đã đổi tính.
“Khụ, cái này…lại nói tiếp, Cao Phóng và Quân Thư Ảnh công tử, vốn đều là người của Thiên Nhất Giáo a.” Tín Bạch lại nói.
Quân Thư Ảnh nghe thấy, ánh mắt hung ác trừng Tín Bạch, khiến lão nhân sợ đến run run.
Lần này đến Sở Phi Dương nhíu mày: “Đúng vậy, sư phụ không phải ngài đã sớm biết rồi sao.”
Tín Bạch có chút chột dạ tiếp tục nói: “Hai người cũng vẫn đi lại thân mật, có bí mật gì, cũng có thể chia sẻ với nhau nha…”
Sở Phi Dương liếc nhìn Quân Thư Ảnh, ý bảo y thu hổi ánh mắt như lưỡi dao của mình, ngược lại thở dài nói với Tín Bạch: “Sư phụ, rốt cuộc người muốn nói gì?”
Tín Bạch lúng túng hồi lâu, nhìn nhìn Sở Phi Dương vẻ mặt khó hiểu, lại nhìn Quân Thư Ảnh mặt trầm như nước, cắn răng một cái, cuối cùng hạ định quyết tâm nói: “Phi Dương na, sư phụ muốn nói, Quân Thư Ảnh công tử y có thể…”
Chính vào lúc này cửa thư phòng đột nhiên bị mở ra, Tín Vân Thâm mặt mày xán lạn chạy vào: “Đại sư huynh, tiểu Lân Nhi về rồi!”
Sở Phi Dương đứng bật dậy, Quân Thư Ảnh cũng từ bên cạnh hắn chạy qua. Sở Phi Dương quay đầu cúi đầu nói với Tín Bạch đang có chút thừ ra: “Sư phụ, có chuyện gì đợi đến bữa tối chúng ta nói tiếp, con trước đi xem Lân Nhi.” Vừa nói xong đã nhanh như chớp không thấy bóng dáng.
Tín Vân Thâm vui vẻ nhìn theo hai người trước sau chạy, khi quay đầu lại thì bị doạ nhảy dựng: “Cha, người xảy ra chuyện gì? Sao sắc mặt lại xấu xí như thế.”
“Ngươi…ngươi tên hỗn tiểu tử nhà ngươi a! Ta vì chuyện của ngươi lo nát cả tâm, nhưng sao ngươi lại không thể thông cảm thông cảm ta, a?” Tín Bạch lườm một cái, tức giận đến muốn thổ huyết, “Ngươi không thể ổn trọng chút sao? Sao ngươi không — vào chậm hai bước chứ?!”
Tín Vân Thâm vẻ mặt mờ mịt nghe lão cha răn dạy. Cậu vốn đang muốn đi xem tiểu Lân Nhi, chạy vô giúp vui, nhưng lúc này lại chỉ có thể đứng ở đây, không hiểu gì cả nghe ai huấn.
Quân Thư Ảnh vội vội vàng vàng chạy ra sơn môn, nhưng ở ngay tiển thính rộng rãi đã gặp Sở Lân cùng Tiểu Tùng.
Thân hình thấp bé kia, lúc này lại đứng thẳng tắp, đến y vật cũng oai hùng hiên ngang, lưu loát giỏi giang, đeo thêm một bao phục nho nhỏ, phối với một thanh kiếm gỗ, nghiễm nhiên là một bộ dáng của tiểu tiểu hiệp sĩ.
Sở Lân đứng cách Quân Thư Ảnh ba bước, ngẩng đầu nhìn Quân Thư Ảnh, cắn cắn môi, rồi sau đó quy củ thi lễ: “Cha…”
Chút xa lạ và câu lệ khiến lòng Quân Thư Ảnh đau xót, y chậm rãi đi tới trước mặt Sở Lân ngồi xổm xuống, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu.
Sở Phi Dương cũng chạy tới, đứng phía sau Quân Thư Ảnh, cười gật gật đầu với Tiểu Tùng đúng bên cạnh Sở Lân, xem như là chào hỏi.
Tiểu Tùng khom lưng cởi bao phục trên lưng Sở Lân xuống cẩm trong tay, cười nói với Sở Lân: “Lân Nhi không phải đã chuẩn bị lễ vật cho cha sao, sao lại không nói.”
Nhưng Sở Lân lại không đáp lại, vẫn dùng đôi mắt hắc bạch phân minh của mình nhìn Quân Thư Ảnh, một lát nói: “Cha, có thể ôm Lân nhi một cái được không…”
Tiểu Tùng chưa từng nghe lời nói trẻ con từ trong miệng cậu ngẩn người. Quân Thư Ảnh cảm thấy đáy lòng như bị một vật sắc nhọn đâm vào, y mạnh mẽ ôm Lân Nhi vào lòng, bế cậu lên giống như khi cậu vẫn còn bé thơ, gắt gao ôm lấy cậu nhẹ nhàng vỗ về, đặt khuôn mặt mình lên sát khuôn mặt nhỏ nhắn non mềm của Lân Nhi: “Đương nhiên có thể, đương nhiên có thể….Lân Nhi là bảo bối của cha, Lân Nhi của cha muốn gì cũng được hết…”
“Cha, Lân Nhi rất nhớ các ngươi…” Sở Lân ôm lấy cổ Quân Thư Ảnh mềm mại kêu, cuối cùng cũng giống như một hài đổng sáu tuổi rồi.
Tiểu Tùng thức thời rời đi, đi tới bên cạnh Sở Phi Dương. Sở Phi Dương nhìn Quân Thư Ảnh và tiểu nhi tử, khoé miệng khẽ nở nụ cười.
Đột nhiên Tiểu Tùng nghe thấy từ phía sau truyền tới tiếng kêu la, nhìn lại, liền thấy Tiểu Thạch Đầu vừa chạy vừa gọi tên Lân Nhi phi nhanh đến.
Hắn quay đầu lại, thở dài một hơi nói với Sở Phi Dương: “Sư huynh, thực là bất công, chuyện tốt gì cũng bị huynh chiếm hết, từ nhỏ đến lớn đều như thế.”
Sở Phi Dương nghe xong, cũng vẫn chỉ mỉm cười.
Dưới bầu trời thu trong xanh cao vợi, màn trọng phùng này như dừng lại trở thành vĩnh hằng.
***
Mà trong thư phòng ở hậu viện mây đen lượn lờ, Tín Bạch đã răn dạy xong tên bất tiếu tử nhà mình, phất phất tay đuổi Tín Vân Thâm đi, ngã lên ghế nhìn bóng lưng rời đi của nhi tử nhà mình, nhìn là biết nó chẳng để ý đến lời mình nói, vào tai phải ra tai trái.
Tín Bạch chản nản ngồi lệch trên ghế, thở dài nói: “Ta chính là nghĩ không ra, Quân Thư Ảnh y có thể sinh, vì sao Cao Phóng không thể sinh? Vì sao, rốt cuộc là vì sao a?!”
___TOÀN VĂN QUYỂN 2 HOÀN___