Dương Thư Mị Ảnh (Quyển 2) - Hiểu Tinh Cô Tự

Chương 106 : Bổ sung thêm (1)

Ngày đăng: 06:19 19/04/20


Đặc điển: Thiên Hạ Vô Song



Phần 1:



Thu ý đìu hiu,còn chưa bước sang mùa đông, trên Thương Lang sơn gió lạnh đã thổi từng trận thê lương giống như trở lại thời kỳ vị giáo chủ họ Quân nào đó còn đang tại vị.



Trong giáo, từ trưởng lão cấp bậc cao nhất trở xuống, tất cả đều lặng lẽ cở ra y phục tơ lụa hoa lệ, đổi lại bằng một bộ xiêm y vải mộc tầm thường, Thiên Nhất giáo giáo chúng trong lúc bước đi cũng đều cúi đầu liễm mi, hận không thể đem đầu rạp xuống đất bụi.



Rầm một tiếng, trong đại điện lại truyền đến một trận tiếng đồ gốm mãnh liệt vỡ vụn, khiến tất cả mọi người vốn đang nheo mắt phải kinh hãi run rẩy.



Thanh đại giáo chủ từ trước đến nay tính khí luôn vui vẻ nhưng hiện giờ mặt mày lại xanh mét ngồi ở chủ vị giữa đại điện, tỳ nữ bên cạnh vẻ mặt sợ hãi dùng băng đại (túi chườm nước đá) thay y chườm trên trán, nhưng vẫn ngăn không được từng đợt đau nhức.



Thanh Lang dứt khoát đẩy tỳ nữ ra, chỉ vào trướng phòng trưởng lão (trưởng lão làm nhiệm vụ quản lí, thu chi tiền bạc) đang ở phía dưới nơm nớp lo sợ đợi lệnh, nói: “Ngưu trưởng lão, ngươi nói cho bổn giáo chủ nghe rõ ràng, không có tiền nghĩa là sao? Ta đường đường là Thiên Nhất giáo, cần thu mua dược cổ từ Miêu Cương vậy mà lại không có tiền, ngươi muốn để cho Thiên Nhất giáo ta bị giang hồ võ lâm nhạo báng sao?”



Ngưu trưởng lão lau lau một đầu đầy mồ hôi, khom lưng chắp tay, vẻ mặt đau khổ trả lời: “Bẩm giáo chủ, ti chức đã cho thủ hạ đem tất cả sổ sách ra tra rõ, hiện tại trong giáo có thể điều động chưa đầy mười lăm vạn hai lượng bạc, mặt khác sổ sách phải đợi cuối năm mới có thể tính toán rành mạch, giáo chủ hiện tại muốn thu mua cổ trùng thảo dược từ Miêu Cương, cần đến hai mươi vạn lượng bạc, trong khoảng thời gian ngắn thực sự không biết lấy đâu ra.”



“Hỗn trướng!” Thanh Lang vừa nghe, đầu lại càng thêm đau, chỉ có thể túm lấy băng đại từ trong tay tỳ nữ đặt lên đỉnh đầu, “Hỗn trướng, hỗn trướng! Bổn giáo chủ hai năm nay dều là sinh ý (làm ăn) lớn, nhập vào sổ sách không dưới trăm vạn, lại không chi tiêu quá nhiều, làm sao có thể không có tiền?! Ngưu trưởng lão, bổn giáo chủ niệm tình ngươi từ trước đến nay vất vả lại không tham danh lợi mới đem tài vụ trong giáo giao cho ngươi phụ trách quản lý, ngươi cũng không nên phụ sự tín nhiệm của bổn giáo chủ.”



Hai câu cuối cùng kia giọng điệu âm trầm khiến Ngưu trưởng lão nghe xong liền một trận hoảng sợ, run rẩy quỳ xuống. Chuyện cho tới bây giờ cái mạng nhỏ của mình cũng kham không nổi, thế nào còn dám thay kẻ khác giấu diếm.



Ngưu trưởng lão lau nước mắt nước mũi, khóc nức nở, nói: “Giáo chủ, ti chức oan uổng a! Ti chức luôn luôn tận trung với cương vị của mình, đem tất cả thân tâm (thể xác và tinh thần) một lòng phụng hiến Thiên Nhất giáo cùng giáo chủ người, chưa bao giờ đối với giáo chủ làm chuyện có lỗi, thỉnh giáo chủ minh xét!”



Thanh Lang khoát tay gọi một tỳ nữ bên cạnh lại tiếp tục giúp y chườm băng đại, cau mày nói: “Được rồi được rồi, ta cần thân tâm ngươi làm gì. Bổn giáo chủ còn chưa đến mức bụng đói vơ quàng như vậy. Bổn giáo chủ tạm thời tin tưởng lời ngươi nói, vậy ngươi thành thật nói xem, tiền bạc của bổn giáo chủ đều đã đi đâu?”




“Ta mà đuổi hắn thực có gan một tháng không cho ta lại gần, vẫn còn là…” Thanh Lang thầm nói.



“Cái gì?” Ngưu trưởng lão nghếch tai lên hỏi.



“Không có gì, phái người đi theo chiếu cố hắn cho tốt, đừng để cho hắn chạy loạn mà thương tổn chính mình.” Thanh Lang phân phó rồi sau đó lại một vẻ bất đắc dĩ mà đi vào trong đại điện.



Ngưu trưởng lão đem băng đại đặt trở lại trên đầu giáo chủ tuấn soái, lại hỏi: “Giáo chủ, người xem, sinh ý cùng Tư Không Nguyệt phải làm như thế nào? Bằng không trước hết thiếu nợ đi…”



“Tuyệt đối không được!” Thanh Lang nghiêm túc nói, “Thiên Nhất giáo ta mua một chút cổ trùng thảo dược mà còn phải thiếu nợ, việc này truyền ra ngoài chẳng phải khiến người ta cười đến rụng răng sao?”



“Vậy làm sao bây giờ? Sinh ý lần này mà không thành, mấy vạn giáo chúng trong giáo ta phải thắt chặt lưng quần nhiều tháng, như vậy thật là không ổn không ổn.” Ngưu trưởng lão lắc đầu liên tục.



“Tóm lại, ta đường đường Thiên Nhất giáo tuyệt đối không thể làm chuyện ký sổ vay tiền.” Thanh Lang từng chữ một nhấn mạnh nói.



Thanh Lang đi trở về bảo tọa giáo chủ của mình, Ngưu trưởng lão cũng ngồi xuống bậc thềm. Hai người cau mày, kéo cằm, suy nghĩ hơn nửa ngày Thanh Lang bỗng nhiên đinh một tiếng khẽ động, hai mắt sáng lên mà thì thầm: “Sở, Phi, Dương!”



***



Sở Phi Dương quay mặt qua một bên hắt hơi một cái, xoa xoa cái mũi nói: “Không ổn không ổn, có một dự cảm không tốt lắm. Thư Ảnh, mau giúp ta tra hoàng lịch, nhìn xem có phải mấy ngày gần đây không nên gặp khách?”



Quân Thư Ảnh đang ngồi ở phía sau thư án viết gì đó, nghe vậy cũng không thèm ngẩng đầu lên, nói: “Ngươi lên núi tìm Cao Phóng đâm cho mấy châm tẩm dược có khi lại hữu hiệu.”