Dương Thư Mị Ảnh (Quyển 2) - Hiểu Tinh Cô Tự

Chương 107 : Bổ sung thêm (2)

Ngày đăng: 06:19 19/04/20


Phần 2



Sở Phi Dương buông quyển sách đang xem trong tay ra, đi đến trước mặt Quân Thư Ảnh, đem hoàng lịch mở ra vài trang, sờ cằm thì thầm: “Thích hợp cưới vợ gả chồng, tế tự (cúng bái), xuất hành. Thích hợp cưới vợ gả chồng a, thật là một ngày tốt đúng không Thư Ảnh?” Sở Phi Dương cười cười nhìn Quân Thư Ảnh.



Quân Thư Ảnh đem tín chỉ (giấy viết thư) thổi thổi, thật cẩn thận bỏ vào trong phong thư, một bên nói: “Đáng tiếc Sở đại hiệp tựa hồ vô duyên với dịp tốt này a.”



“Ngươi lại tri đạo rồi.” Sở Phi Dương một phen kéo lấy Quân Thư Ảnh, khẽ hôn lên trán y.



Quân Thư Ảnh liếc hắn một cái, nói: “Kia cũng là, Sở đại hiệp còn có vô số hồng nhan tri kỷ tán lại (rơi vãi, rải rác) khắp giang hồ. Chỉ cần Sở đại hiệp nói một tiếng muốn cưới vợ, đảm bảo đội ngũ muốn thành thân có thể xếp từ Lãng Nguyệt sơn đến Thương Lang sơn đi.”



“Ân… là có ý sỉ nhục ta sao?” Sở Phi Dương nhướn mày nói, thấy Quân Thư Ảnh tại phong thư cẩn thận bắt đầu viết tên hai oa oa nhà mình lên, không khỏi vừa cười vừa than thở: “Tiểu Thạch Đầu và Tiểu Lân nhi mới đi vài ngày, ngươi vậy mà đã viết thư mong ngóng. Viên Minh Chủ ở một mình ngại cô tịch, hơn nữa lão tuổi cũng đã cao, càng sợ phải sống một mình không ai bồi. Lão thật vất vả đón hai tiểu tử kia tới bồi bồi lão, để bọn chúng ở Đoạn Kiếm sơn trang ngụ thêm vài ngày nữa đi.”



Quân Thư Ảnh khẽ hừ một tiếng nói: “Lão gia hỏa kia mà cô tịch? Lão đang làm Minh Chủ võ lâm cực kỳ vui vẻ, làm sao lại cô tịch!”



Sở Phi Dương nhìn y bộ dáng đối với chuyện xưa vẫn còn canh cánh trong lòng, không nhịn được áp sát hôn môi y một cái, bất đắc dĩ cười nhẹ nói: “Đúng vậy, Viên Minh Chủ đang làm Minh Chủ vui vẻ cực kỳ, nhưng có thể là lão cực kỳ thích hai tiểu bảo bối của chúng ta. Ngươi xem, lão muốn đón hai tiểu tử kia tới bồi vài ngày, phải ba phen bốn bận hướng sư phụ ta cầu tình, bây giờ thừa dịp sư phụ ra ngoài lo sự vụ không có ở trên núi mới có thể thỏa ước nguyện. Ngươi không biết ý lại gửi thư thúc giục sao?”



Quân Thư Ảnh chờ Sở Phi Dương hôn xong liếm liếm khóe môi, trên tay quơ đi quơ lại phong thư: “Ngươi cũng quá coi thường ta, ta chỉ gửi thư nói Tiểu Thạch Đầu hảo hảo chiếu cố đệ đệ, cái này cũng không được sao?”



Sở Phi Dương cầm lòng không nổi mà ôm lấy Quân Thư Ảnh, cười ha ha: “Được, như thế nào không được chứ! Cái này để sau hãy nói, hai tiểu đông tây đi vắng, càng không cần cố kỵ…”



“Tránh ra!” Quân Thư Ảnh đem thư phong thư chụp lên khuôn mặt tuấn tú của Sở Phi Dương, đẩy ghế ra đứng dậy, “Ta muốn đi lên núi tìm người đưa thư, Sở đại hiệp tự mình làm đi, chỉ còn một mình, ngươi lại càng không cần cố kỵ.”
Hiện trường người nghe, duy nhất có thể bảo trì bát phong bất động, hoàn toàn điềm tĩnh cũng chỉ còn lại một mình Quân Thư Ảnh.



Quân Thư Ảnh nâng chén trà lên thổi thổi lá trà đang bồng bềnh, trầm mặc một lát, nói: “Tín lão đầu… quả không phải người thường.”



Sở Phi Dương cùng Tín Vân Thâm liếc nhìn nhau, không hẹn mà gặp bất đắc dĩ lắc đầu, thở dài thật sâu.



Sở Phi Dương nắm bả vai Quân Thư Ảnh than thở: “Thật ra thì, hai ngươi cùng sư phụ ta, ở phương diện nào đó rất giống người một nhà…”



Hai vị này thỉnh thoảng khiến người ta ‘ngữ bất kinh nhân tử bất hưu’ (2)… Sở Phi Dương nhìn Tín Vân Thâm một cái.



(2): ‘Ngữ bất kinh nhân tử bất hưu’: Trích câu thơ thứ hai trong bài “Giang Thượng Trị Thủy Như Hải Thế Liêu Đoản Thuật” (Sơ Lược Cảnh Sông Lúc Nước Dâng Cao) của Đổ Phủ. Trong văn cảnh này có thể hiểu là ‘Lời nói mà không làm kinh động được lòng người thì chết cũng không thể yên lòng”



Tín Vân Thâm vẻ mặt đau khổ nhìn Đại sư huynh của mình… Vị này quy tắc luôn luôn là ‘Bất minh tắc dĩ, nhất minh kinh nhân’ (3) sao?



Cũng không phải tích dầu thắp đèn a, Sở Phi Dương và Tín Vân Thâm lại một lần nữa cùng lắc đầu than nhẹ.



(3) Cố sự: Tề Uy vương sa vào tửu sắc, ba năm không để ý tới triều chính, quốc nội hỗn loạn bất kham. Tài tử  Thuần Vu Khôn biết Tề Uy vương thích chơi đoán chữ, lúc yết kiến nói rằng  trong vương cung có một con chim ba năm rồi chưa cất tiếng. Tề Uy vương nói: “Thử điểu bất phi tắc dĩ, nhất phi trùng thiên ; bất minh tắc dĩ, nhất minh kinh nhân.”. Dịch nghĩa: “Con chim ấy không bay thì thôi, bay rồi thì vút tận trời xanh, hót rồi thì làm người kinh ngạc”.  Ví von người bình thường không có biểu hiện nổi trội, thoáng cái làm ra thành tích kinh người.



Trong văn cảnh này, là Tín Tiểu Thâm ý muốn nói Đại sư huynh của mình đã không lên tiếng thì thôi, cứ hễ mở miệng là khiến người ta chấn kinh.