Dương Thư Mị Ảnh (Quyển 2) - Hiểu Tinh Cô Tự

Chương 19 :

Ngày đăng: 06:18 19/04/20


Giang Tam bắt đầu đánh xe ngựa, đi chưa được bao xa, đột nhiên thấy đám người đông nghìn nghịt xuất hiện phía trước, lại là đang chắn ở giữa đường.



Một đường không thuận lợi khiến Giang Tam mất hết cả kiên nhẫn, không thèm dừng lại, cứ một mạch lao thẳng về phía trước.



“Đinh” một tiếng, một mũi tên cắm lên khung xe, phần đuôi mũi tên ngay sát mặt Giang Tam vẫn còn hơi lay động.



Giang Tam lau đi một thân mồ hôi lạnh, vội vàng dừng ngựa, chưa hết kinh hồn vội quay đầu lại nhìn nhìn mũi tên lóe lãnh quang. Mũi tên kia chỉ cần lệch đi một chút, thì giờ sẽ không phải cắm trên khung xe mà là trên đầu gã.



“Lại chuyện gì nữa vậy?” Sở Vân Phi chui ra, cũng bị đại trận trước mắt làm cho chấn động ngẩn ngơ.



Con đường rộng lớn phía trước, một đám người thân hình cao lớn chen nhau đứng, tất cả đều cưỡi ngựa, mới chỉ nhìn liếc qua không thể đếm được là có bao nhiêu người. Trông kỹ, cách ăn mặc của mấy người này giống y hệt những người gặp lúc nãy.



Sở Vân Phi cảm thấy một trận gió thổi qua bên người, vừa quay đầu lại nhìn,đã thấy Sở Quân hai người sóng vai đứng bên cạnh.



“Sở đại ca, nhóm người này cùng những người lúc nãy mặc đồ cực kỳ giống nhau, vậy hẳn phải có quan hệ nào đó.” Sở Vân Phi trịnh trọng nói.



“Đương nhiên là có quan hệ, căn bản là cùng một nhóm người.” Sở Phi Dương gật đầu.



“Lầm sao huynh biết?” Sở Vân Phi kinh ngạc nói.



Sở Phi Dương bất đắc dĩ lắc lắc đầu, chỉ về phía hai lá cờ bay bay bên cạnh đám người này.



Sở Vân Phi theo hướng đó nhìn lại, tuy rằng hai lá cờ lay động không ngừng nhưng chữ “ÔN” to tướng trên đó vẫn có thể nhìn ra được.



“Nga, ra thế.” Sở Vân Phi ngượng ngùng gãi gãi đầu.



“Cậu ta như vậy mà hành tẩu giang hồ thật sự không việc gì sao?” Quân Thư Ảnh mặt không chút thay đổi hỏi Sở Phi Dương.
Lúc này Quân Thư Ảnh đã chạy tới bên cạnh Sở Phi Dương. Sở Phi Dương nhìn hai người đang nói chuyện trước mặt, ghé vào tai Quân Thư Ảnh nói nhỏ: “Xem xem, còn có người đần độn hơn so với Vân Phi của chúng ta a. Ngay đến tên của ta còn chưa nghe qua, vậy mà cũng có thể làm sơn tặc.”



Quân Thư Ảnh liếc Sở Phi Dương một cái, đối với việc người này vô cùng tự đại cùng tự kỷ đã không còn muốn nói thêm gì nữa.



Sở Phi Dương lấy tay khều khều Sở Vân Phi đang đứng ngốc một bên, buồn cười nói: “Xú tiểu tử, ngươi còn muốn nhăn nhó tới khi nào? Mau lấy lại tinh thần a, chúng ta còn phải dựa vào ngươi Sở Vân Phi – Sở đại hiệp để qua cửa này.”



Cảm thấy chính mình giống như bị giễu cợt một lần nữa, Sở Vân Phi cúi đầu, lén nhìn vị “nữ nhân”kia chốc lát, phát hiện trước ngực hắn hoàn toàn bằng phẳng, thoáng thở phào nhẹ nhõm, rồi lại nghĩ người này cố tình trêu chọc mình như thế không khỏi có điểm tức giận.



Mà hai người ở đối diện kia tựa hồ cũng ý thức được bây giờ không phải là lúc tranh đấu nội bộ, Nhan Tử Dung khinh phiêu phiêu hướng Sở Phi Dương đáp lễ: “Được nghe đại danh của Sở đại hiệp từ lâu. Dân chúng phụ cận phần lớn vì nghèo khó không chịu nổi mà tha hương khắp nơi, Ôn gia trại ta từ trước tới nay chỉ cướp của người giàu chia cho người nghèo, nhất nhất thu vào đều là những đồng tiền bất nghĩa. Hôm nay chuyện này thực sự là hiểu lầm, mong Sở đại hiệp không cần so đo.” Hắn khách khí nói nhưng biểu tình trên mặt lại lạnh lùng quá mức.



Sở Phi Dương cũng chẳng thiết so đo tính toán với bọn họ, hắn còn muốn đến Mai gia, xem xem mấy năm gần đây đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì, không cần lãng phí thời gian thêm nữa, bởi vậy cười đáp: “Nếu là hiểu lầm, tại hạ tất sẽ không để trong lòng. Còn thỉnh nhị vị buông tay rút lui để ta còn lên đường.”



Nhan Tử Dung gật gật đầu, ra lệnh nhường đường. Ôn Hàn vẫn một mực im lặng thốt nhiên cao giọng: “Chậm đã! Những người khác có thể đi nhưng tiểu tử kia phải lưu lại! Ôn Hàn ta bình sinh hận nhất là người khác xem ta như nữ nhân! Ta phải khoét hai tròng mắt của tiểu tử kia, cắt lưỡi hắn thì mới hả giận!”



Sở Vân Phi nhìn trái nhìn phải mới ý thức được người kia là nói tới mình. Mà nam nhân xinh đẹp đó cũng đang dùng ánh mắt xấu xa gắt gao trông cậu, làm cho Sở Vân Phi có cảm giác như rắn độc rình mồi.



“Dựa vào cái gì a?!” Sở Vân Phi bất bình kêu lên. “Ai bảo ngươi bộ dạng lại giống nữ nhân như vậy?! Vả lại, khi ta nói ngươi là nữ nhân ngươi cũng không có phủ nhận a! Hơn nữa, nào có ai bởi vì người khác xem nhầm hắn là nữ nhân mà cắt lưỡi kẻ đó?! Ngươi tiểu nhân như vậy, quả thực chẳng khác nữ nhân chút nào!”



Sở Vân Phi mỗi lần nói ra hai chữ “nữ nhân”, sắc mặt Ôn Hàn càng thêm âm trầm, đen như đáy nồi.



“Nói xong?!” Khóe miệng Ôn Hàn bày ra nụ cười có thể nói là dọa người. Nếu như vừa rồi hắn bởi vì bất mãn với Nhan Tử Dung mà giận chó đánh mèo, hiện tại, hắn đã nổi giận thực sự.



Ôn Hàn trông vẻ mặt ngây thơ vô tội của thanh niên đối diện, phun ra từng chữ: “Ngươi, chết chắc”.



_________________