Dương Thư Mị Ảnh (Quyển 2) - Hiểu Tinh Cô Tự
Chương 20 :
Ngày đăng: 06:18 19/04/20
Sắc mặt Ôn Hàn cực kì không tốt, nói vừa dứt câu, lập tức phi thân xuống ngựa, thuận tay rút luôn thanh kiếm của Nhan Tử Dung, chém về phía Sở Vân Phi.
Sở Vân Phi tuy rằng kinh nghiệm trên giang hồ còn thiếu, nhưng về võ công thì thừa đủ. Lúc này bị Ôn Hàn sát khí bức người tấn công, liền nhanh chóng thay đổi sắc mặt, thành thạo mà đối phó với hắn.
Nhan Tử Dung buồn bực hô một tiếng “Đại đương gia!”, lại thấy Sở Phi Dương và Quân Thư Ảnh liếc mắt nhìn nhau, cùng hướng Ôn Hàn động thủ, hắn đành phải phi thân tiến lên gia nhập chiến cuộc, dùng hết khả năng đấu với Sở Quân hai người.
“Mau lên đây hỗ trợ!” Bất quá vừa qua chưa được mấy chiêu, Ôn Hàn rõ ràng không địch lại Sở Vân Phi, bèn hướng đám thủ hạ phía sau hét lớn. Sở Vân Phi cũng đã thăm dò thử, vị Đại đương gia này võ công nội lực đều rất bình thường, cậu chỉ cần dùng ba thành công lực là có thể chế trụ hắn. Nhưng Sở Vân Phi thấy đối phương không giống người xấu, tuy Ôn Hàn nói với cậu có phần ngoan độc, cậu lại luôn luôn trạch tâm nhân hậu, lúc này cũng khó có thể hạ sát thủ, chỉ đành không nhanh không chậm cùng Ôn Hàn triền đấu.
Bọn sơn tặc của Ôn gia trại nghe thấy mệnh lệnh của Ôn Hàn, lại thêm Nhan Tử Dung cũng hạ lệnh: “Các ngươi mau đi bảo vệ Đại đương gia!” lúc này cả đám mới dám tiến lên, vây xung quanh hai người Sở Vân Phi cùng Ôn Hàn.
Mà ở bên này, mặc dù Sở Phi Dương đã đẩy Quân Thư Ảnh ra, để y đi giúp Sở Vân Phi giải vây, còn hắn một mình một người vẫn đối phó chu toàn với Nhan Tử Dung, khiến Nhan Tử Dung có phần lúng túng. Huống chi Sở Phi Dương cũng chưa sử xuất toàn lực.
“Bảo vị Đại đương gia cùng thủ hạ và chúng bang nhân của ngươi mau dừng tay lại, tại hạ không muốn xảy ra thương vong vô ích.”Sở Phi Dương nói.
Nhan Tử Dung hừ một tiếng, cắn răng trả lời: “Ngươi như thế nào không bảo người của ngươi dừng tay trước!”
Nhan Tử Dung rủa thầm một tiếng, thấy sắc mặt Sở Phi Dương khẽ biến, muốn thoát khỏi hắn đuổi theo. Hắn gọi mười mấy sơn tặc đến vây chặt lấy Sở Phi Dương, còn mình ngược lại đi công kích Quân Thư Ảnh, không biết hắn muốn làm gì nhưng Sở Phi Dương không kịp nhìn theo Sở Vân Phi bị bắt đi, chỉ còn cách truy đuổi Nhan Tử Dung.
Giang Tam tránh ở mặt sau xe ngựa, ló đầu nhìn nhìn thăm dò cục diện phía trước, thở dài một tiếng: “Thế này thì khi nào mới có thể đi đến địa phương kia a!”
Quân Thư Ảnh nhìn đến Sở Phi Dương chặn đứng Nhan Tử Dung đang hướng về phía mình. Đám sơn tặc còn lại tuy rằng võ công toàn bộ không tốt, nhưng bọn họ ỷ vào việc y sẽ không hạ sát thủ, chẳng kiêng nể gì sử dụng chiến thuật biển người, cuốn lấy Quân Thư Ảnh.
Quân Thư Ảnh chụp lấy một sơn tặc đứng gần đấy ném ra ngoài, giương giọng đối Sở Phi Dương nói: “Phi Dương, ngươi ở đây ổn định những người này, ta đi cứu Sở Vân Phi trở về.” Nói xong cũng không chờ Sở Phi Dương trả lời, phi thân, mấy lần nhanh nhẹn lên xuống, hướng về phía đoàn người Ôn Hàn vừa rời đi.
Sở Phi Dương giương mắt há mồm, dĩ nhiên không kịp ngăn cản y, cũng chỉ có thể làm theo lời Quân Thư Ảnh, tận lực đem những người còn lại cuốn vào cuộc chiến.
Nhan Tử Dung ngầm bảo bọn sơn tặc lui dần ra, muốn đuổi theo Quân Thư Ảnh. Sở Phi Dương ngâm nga một tiếng, không hề cố ý áp chế nội lực, sử xuất toàn lực đem bọn họ áp chế tại chỗ.
Nhan Tử Dung chỉ cảm thấy áp lực cực mạnh nghênh diện mà đến, quả thực muốn ép người ta phải quỳ xuống. Hắn vận đủ nội lực, suýt chút nữa đã không kịp đứng vững, mà đám sơn tặc còn lại cũng không chịu nổi mà ngã từ trên ngựa xuống, tên này đè tên kia, thống khổ rên rỉ.